Tuy nhiên, nói nhiếp ảnh là nghệ thuật duy nhất có tư chất siêu thực không
có nghĩa là nó cũng chung số phận với các trào lưu Siêu thực chính thống.
Ngược lại thì có. Những nhà nhiếp ảnh (nhiều người từng là họa sĩ) có ý
thức theo đuổi Siêu thực hiện nay chỉ có vị thế tầm thường như những tay
máy “chụp tranh” thế kỷ 19 – những người muốn ảnh của mình trông giống
tranh vẽ mỹ thuật kinh viện. Ngay cả những tìm tòi đáng yêu trong thập
niên 1920 – những ảnh phơi sáng không dùng đến máy ảnh của Man Ray
và László Moholy-Nagy, những ảnh nghiên cứu lấy sáng nhiều lần của
Bragaglia, ảnh ghép của John Heartfield và Alexander Rodchenko – cũng
chỉ được coi là những chiến tích bên lề trong lịch sử nhiếp ảnh. Những
người tập trung can thiệp vào cái được cho là bề ngoài hiện thực của ảnh
chụp là những người chuyển tải hạn hẹp nhất những thuộc tính siêu thực
của nhiếp ảnh. Di sản Siêu thực dành cho nhiếp ảnh đã có vẻ thành vặt
vãnh khi kho vốn tiết mục các hoang tưởng và cảnh trí Siêu thực nhanh
chóng bị hút hết vào thời trang cao cấp trong thập niên 1930, và nhiếp ảnh
Siêu thực chỉ còn thấy ở ảnh chân dung theo phong cách tạo dáng, với chất
Siêu thực có thể nhận ra được ở cách dùng lại những công thức trang trí
Siêu thực đã có ở những nghệ thuật khác, đặc biệt là hội họa, sân khấu và
quảng cáo. Dòng chính các hoạt động nhiếp ảnh đã cho thấy rằng việc vận
dụng hoặc sân khấu hóa hiện thực là không cần thiết, nếu không thực sự
trùng lặp. Chất Siêu thực ngụ ngay trong tim của sự nghiệp nhiếp ảnh: ở
chính việc sáng tạo một sao chép của thế giới, một hiện thực cấp hai, hạn
hẹp hơn nhưng kịch tính hơn cái hiện thực nhận thức được từ cái nhìn tự
nhiên. Càng ít sửa sang, càng ít vận dụng kỹ thuật, thì càng hồn nhiên – và
bức ảnh mới càng có thêm thẩm quyền.
Siêu thực vẫn luôn thích tán tỉnh những sự cố bất ngờ, chào đón những
không mời mà đến, chiều đãi những hiện diện mất trật tự. Còn thứ gì có thể
siêu thực hơn một vật hầu như vừa tự sinh ra nó, mà lại mất ít sức nhất?
Một vật mà vẻ đẹp, những tiết lộ đầy mê hoặc, và sức nặng cảm xúc của nó
đều có thể hơn mãi lên bởi những tương ngộ bất ngờ? Chính nhiếp ảnh đã
cho thấy có thể đặt một chiếc máy khâu cạnh một cái ô như thế nào để sự