BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 607

thích nhồi nhét mình vào mấy thứ quần áo, giày dép quái gở này lắm sao?
Tôi sinh trưởng tại rừng rậm Tây Nam, ngẩng đầu là trời, cúi đầu là đất,
ngậm gió sương mưa móc, hút nhật nguyệt tinh hoa, vui thì nở hoa, buồn
thì không nở, muốn thích ai thì thích, không thích thì bỏ đi. Nếu không phải
do lão Khưu Sơn lắm chuyện kia, ai muốn đâm đầu vào thế giới loài người
làm gì, muốn sống cũng không được, muốn yêu cũng chẳng xong chứ hả?”
Dứt lời cô liền nhìn sang Nhan Phúc Thụy, “Ông không hiểu được đâu.”

Quả thật Nhan Phúc Thụy không hiểu lắm, vẫn chỉ chỉ vào tóc cô: “Tiểu

thư Tư Đằng, đầu cô cứ bốc cháy thế này không sao đấy chứ?”

Tư Đằng đáp lời lại chẳng ăn nhập gì: “Trước đây Bạch Anh không như

vậy. Hôm nay tôi đã suy nghĩ thật lâu, Bạch Anh sống trong nhân gian hơn
tôi tới chín năm, trong chín năm đó cô ta đã gặp gỡ bao nhiêu người, chống
đỡ qua bao nhiêu chuyện mới biến thành dạng yêu ma quỷ quái chân chính
như bây giờ? Tâm tư của cô ta sâu xa đến mức dù đã tìm được thể xác để tá
túc vẫn không yên tâm, lại phải dùng thêm một người ngụy trang để yểm
trợ cho mình nữa. Tôi kém Bạch Anh ở điểm nào ư? Kém là ở chỗ trong
suốt chín năm cô ta sống nhẫn nhịn bày tính mưu kế này, tôi lại nằm yên
dưới lòng đất. Trước đây tôi cảm thấy nếu đã phân thể rồi, tôi là tôi, cô ta là
cô ta, hai bên không liên quan gì nhau cả. Nhưng bây giờ tôi không cho là
vậy nữa, dù thời điểm nào Bạch Anh cũng có liên quan đến tôi hết, nếu như
cô ta tạo nghiệt thì tôi cũng phải là kẻ đích thân đi thu dọn hậu quả.”

Nói xong cô đưa tay dụi tắt tàn thuốc. Nhan Phúc Thụy nghe mà cái

hiểu cái không, cuối cùng cũng không để ý nữa, ông chỉ quan tâm một vấn
đề duy nhất: “Tiểu thư Tư Đằng, Tần Phóng có còn cứu được hay không?”

Tư Đằng cười rộ: “Ông biết tại sao ban đầu Tần Phóng lại đi theo tôi

không?”

“Tại sao?”
“Tại vì tôi nói với cậu ấy rằng, tôi có thể giúp cho cậu ấy trở lại làm

người. Lúc tôi nói thế với cậu ta, chính xác từ ‘người’ đó cũng chỉ là một
cái xác biết thở như bây giờ thôi.”

Cô quay người đi, thuận tay búng tàn thuốc văng lên cao. Ánh mắt Nhan

Phúc Thụy nhìn theo đầu tàn thuốc đen sì kia rơi xuống đất rồi bất chợt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.