BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 608

ngẩng đầu lên, hỏi với theo bóng lưng Tư Đằng: “Tiểu thư Tư Đằng, vậy
bây giờ cô định làm gì?”

“Giết chết Bạch Anh.”
Giết chết… Bạch Anh ư? Nhan Phúc Thụy đột nhiên rùng mình, ông

nhớ lại cuộc điện thoại của Bạch Anh khi nãy. Sao Bạch Anh lại khiến cho
người ta có cảm giác cô ta giống như là… một cô bé con vậy nhỉ?

***
Mụ Đinh đã chăm chú dõi theo cô bé ở góc đường kia khá lâu rồi, mụ

tin chắc là cô bé này bị lạc mất ba mẹ. Tất trắng, giày da, quần hoa, tóc tết
bím, thân mình trắng nõn, xinh đẹp đáng yêu, tuổi cũng còn nhỏ, rất dễ bán
mà còn bán được giá cao nữa. Có điều khi nãy cô bé này lại dừng ở ven
đường, vào trạm điện thoại công cộng, cố kiễng chân gọi một cuộc điện
thoại. Cuộc điện thoại này không chừng là gọi cho người lớn ở nhà rồi.
Xem ra mụ phải ra tay nhanh thôi, nếu có người lớn đến đón thật thì phiền
phức lắm.

Mụ Đinh thong thả đi phía sau cô bé, cố cúi thấp đầu, kéo cổ áo dựng

lên. Trước đó có đồng bọn đã nhắc nhở mụ, trên đường cái đặt rất nhiều
camera, vô tình bị quay đến mặt là gay go đấy.

Trời tối, cơn mưa lâm râm ban đầu giờ đã trở nên xối xả. Cô bé giơ tay

lên che đầu, chạy vào con ngõ bên cạnh, lòng mụ Đinh mừng thầm, cuối
cùng mụ đã có cơ hội ra tay rồi. Mụ biết ở cuối ngõ là một đống rác, mùi
hôi thối bốc lên nồng nặc, khiến cho ngay cả ăn xin cũng không thèm ở
trong xó đó. Mụ ta liền rảo bước đi vào theo.


Khoảng mười lăm phút sau, mụ Đinh quay ra, trên gương mặt nở một nụ

cười quái đản. Lúc vừa bước ra đầu ngõ còn khó chịu xoay cổ, mụ dừng
hẳn lại, đưa tay lên giữ vững đầu mình rồi đột ngột vặn mạnh ra sau. Một
tiếng rắc vang lên! Tốt lắm, xương cốt đã vào đúng vị trí rồi, như vậy thoải
mái hơn nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.