với tôi nó rất thân thuộc. Tôi đã có quá nhiều trải nghiệm ở đây, cả tốt và
xấu. Nhưng qua thời gian, ngay cả những kỉ niệm xấu rốt cuộc cũng dường
như đẹp lên. Kí ức đã làm nhiệm vụ của nó…”
Giọng nói của anh ta khàn khàn về cuối câu. Servaz cứng người, mọi
giác quan đều đề cao cảnh giác. Anh đợi Lombard nói tiếp, nhưng chỉ nhận
về sự im lặng.
“Anh nói ‘trải nghiệm tốt và xấu’ là có ý gì?” Ziegler nhỏ giọng hỏi.
Lombard gạt câu hỏi đi bằng một cái phẩy tay. “Không quan trọng. Đã
lâu quá rồi… Cũng chẳng liên quan gì đến cái chết của con ngựa.”
“Điều đó phụ thuộc vào đánh giá của chúng tôi,” Ziegler trả lời.
Lombard lưỡng lự. “Hẳn mọi người sẽ cho rằng đây là nơi thôn dã lý
tưởng cho một cậu bé như tôi lớn lên, nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược
lại.”
“Thật sao?” Ziegler nói.
Servaz thấy Lombard nhìn cô cảnh giác.
“Nghe này, tôi không nghĩ là…”
“Nghĩ sao?”
“Dừng ở đây thôi. Không có gì thú vị cả.”
Servaz nghe thấy Ziegler thở dài, “Anh Lombard, anh đã gây áp lực nhất
định cho chúng tôi, nói rằng nếu chúng tôi xem nhẹ vụ việc này, chúng tôi
sẽ phải hối hận. Và anh cũng nhấn mạnh rằng, chúng tôi không được bỏ
qua bất cứ manh mối nào, cho dù là nực cười nhất. Chúng tôi là điều tra
viên, không phải thầy bói hay phù thủy. Chúng tôi cần biết mọi chi tiết có
thể khai thác được. Biết đâu động cơ gây nên hành vi đẫm máu kia lại liên
quan đến quá khứ thì sao?”
“Công việc của chúng tôi là tìm ra mối liên hệ và động cơ,” Servaz nhấn
mạnh.
Lombard chăm chú nhìn hai người, họ biết anh ta đang cân nhắc thiệt
hơn. Cả Ziegler và Servaz đều ngồi yên. Vị thương gia do dự thêm một lát,
rồi nhún vai.