Đêm hôm đó, anh đặt đồ ăn nhanh vào lò vi sóng và nhấp một ngụm cà
phê (khi anh phát hiện ra hết sạch cà phê thì đã quá muộn nên đành sờ tới
hũ cà phê hòa tan cũ kĩ quá hạn từ bao giờ), anh lại đắm mình vào tiểu sử
của Julian Alois Hirtmann. Đêm đã buông xuống Toulouse. Bên ngoài, một
trận gió dữ dội quét qua và trời đang mưa, nhưng không gian trong phòng
tràn ngập âm nhạc của Gustav Mahler, Bản giao hưởng số 6. Sự tập trung
của anh được hưởng ứng nhờ đêm khuya thanh vắng và khung cảnh lờ mờ
dưới ánh sáng hắt ra từ chiếc đèn bàn nhỏ và màn hình máy tính. Servaz lấy
sẵn quyển sổ tay và tiếp tục ghi chép. Các ghi chú của anh đã dài tới vài
trang. Trong khi tiếng đàn vĩ cầm từ phòng khách vọng sang, anh lại cày
cụi với sự nghiệp của tên giết người hàng loạt. Thẩm phán tại Thụy Sĩ yêu
cầu đánh giá tâm thần nhằm cấu thành trách nhiệm hình sự. Sau vô số cuộc
thẩm vấn, các chuyên gia được bổ nhiệm đều nhất trí rằng nghi phạm
‘không đủ năng lực pháp lý’, viện dẫn các triệu chứng mê sảng, ảo giác, sử
dụng ma túy liều cao đã ảnh hưởng đến khả năng phán đoán và làm trầm
trọng thêm chứng tâm thần phân liệt của hắn, và hoàn toàn không có sự
thấu cảm. Điểm cuối cùng khỏi cần bàn cãi, ngay cả Servaz cũng tán thành.
Theo báo cáo, bệnh nhân của họ có ‘khiếm khuyết về tâm lý nên không thể
kiểm soát hành động của mình, không đủ khả năng tự chủ để đưa ra lựa
chọn và quyết định’.
Dựa vào các dữ liệu tra cứu được trên một số trang web về tâm thần học
pháp y, Servaz nhận thấy các chuyên gia được bổ nhiệm đã sử dụng một
phương pháp cổ điển, nhằm hạn chế sự can thiệp của đánh giá chủ quan, họ
cho Hirtmann làm một tập hợp các bài kiểm tra đã được chuẩn hóa, giải
thích rằng họ căn cứ vào hướng dẫn chẩn đoán và thống kê các chứng rối
loạn tâm thần. Servaz thầm nghĩ, biết đâu Hirtmann cũng quen thuộc với
hướng dẫn này chẳng kém gì mấy chuyên gia kia.
Tuy vậy, ý thức rõ mức độ nguy hiểm của đối tượng, họ đã đề xuất lệnh
bắt giữ và tống giam tại một cơ sở chuyên môn trong khoảng thời gian
‘không xác định’. Hirtmann từng lưu trú tại hai bệnh viện tâm thần ở Thụy
Sĩ trước khi được chuyển đến Viện Wargnier. Khu A không phải chỉ có