BĂNG - Trang 161

Cậu cúi đầu để tập trung vào những khúc quanh cuối cùng của lối mòn.

Nhịp tim hiện tại của cậu là 150 lần/phút. Nhưng khi ngẩng lên, cậu tưởng
tim mình như sắp nổ tung. Chẳng có cái túi nào treo dưới cầu hết. Đó là
một cơ thể! Rico chết lặng. Cú sốc dữ dội cùng với việc gồng sức leo núi
khiến cậu nghẹt thở. Miệng há to, cố hớp lấy không khí, cậu nhìn chằm
chằm vào cái xác. Cậu đi nốt vài mét cuối cùng, tay chống hông.

Mẹ kiếp, cái quái gì thế?
Ban đầu, Rico không hiểu đó là thứ gì. Cậu tự hỏi liệu có phải mình đang

bị ảo giác do đêm qua vui chơi quá đà hay không, nhưng cậu lập tức nhận
ra chẳng có ảo ảnh nào hết. Nó quá chân thực, quá khủng khiếp. Không hề
giống những bộ phim kinh dị cậu vẫn thích xem. Trước mắt cậu là một
người đàn ông… một người đàn ông đã chết, trần truồng và bị treo dưới
một cây cầu!

Quỳ tha ma bắt! Một cơn ớn lạnh khủng khiếp chảy qua huyết mạch.
Cậu rùng mình liếc quanh. Đây không phải một vụ tự tử. Ngoài đai tròng

quanh cổ, còn có vài cái khác buộc xác chết vào những khung sắt của cầu.
Ai đó đã chụp một chiếc mũ để che kín mặt người đàn ông, loại mũ trùm
màu đen bằng vài chống thấm, liền với áo choàng không tay khoác sau
lưng.

Chết tiệt!
Rico choáng váng vì hoảng sợ. Cậu chưa từng thấy thứ gì giống thế.

Cảnh tượng trước mắt gây ra nỗi kinh hãi ác tính, thổi tràn khắp các mạch
máu trong cơ thể. Cậu chỉ có một mình trên núi, cách khu dân cư gần nhất
4 kilomet và chỉ có một con đường để đến đó, con đường mà cậu đã đi qua.
Con đường mà tên sát nhân đã đi qua.

Cậu băn khoăn không biết có phải vụ sát hại vừa mới xảy ra không. Nói

cách khác, tên giết người vẫn quanh quẩn đâu đây. Rico lo lắng, nhìn chăm
chăm vào đám đá và sương mù, hít sâu hai lần rồi quay bước. Cậu cố sức
lao thật nhanh xuống lối mòn dẫn tới Saint-Martin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.