BĂNG - Trang 163

muốn trốn chạy? Điều gì hay ai đó? Anh nghĩ về vết bầm tím trên má con
bé và đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Một giây sau, anh dừng chân, thở hổn hển, cố lấy hơi. Anh đã chạy quá

nhanh. Anh chống tay lên đầu gối, cảm giác hai lá phổi nóng cháy. Chiếc
áo thun ướt đẫm mồ hôi. Anh nhìn đồng hồ. Mười phút! Anh cố được mười
phút nhưng tưởng như mình đã chạy cả nửa tiếng! Vì Chúa, anh hoàn toàn
kiệt sức. Mới 40 tuổi mà đã lụ khụ như một lão già. Đúng lúc đó, điện thoại
của anh rung lên sâu trong túi quần.

“Servaz đây,” anh càu nhàu.
“Sao thế?” Giọng Cathy d’Humières. “Không khỏe à?”
“Tôi đang chạy bộ,” anh gắt.
“Tôi cũng thấy cậu cần tập luyện. Rất tiếc phải làm phiền cậu vào ngày

Chủ nhật. Có chuyện. Lần này, e rằng không phải là một con ngựa.”

“Ý chị là gì?”
“Chúng ta tìm thấy một xác chết ở Saint-Martin.”
Anh đứng thẳng dậy. “Một… xác chết?” Anh vẫn đang cố điều hòa nhịp

thở. “Xác chết kiểu gì? Có… thẻ căn cước không?”

“Chưa tìm thấy.”
“Không có giấy tờ gì trên người sao?”
“Không. Ông ta khỏa thân, ngoại trừ đôi ủng và một chiếc áo choàng

đen.”

Servaz cảm thấy như thể vừa bị ngựa đá. Anh lắng nghe d’Humières kể

lại những gì bà biết. Chàng trai trẻ leo núi, cái cầu sắt bắc qua dòng suối,
thi thể treo bên dưới…

“Nếu ông ta bị treo dưới cầu, rất có thể là một vụ tự tử,” anh đánh bạo

nói, dù không mấy tin tưởng. Ai lại muốn lìa đời trong phục sức lố bịch
như thế?

“Theo báo cáo ban đầu, có vẻ giống một vụ giết người hơn. Tôi không

biết thêm chi tiết nào nữa. Tôi muốn cậu gặp tôi trên đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.