BĂNG - Trang 198

bức tường treo một tấm áp phích lớn của bộ phim Xác Ướp Ai Cập, họa lại
một nhân vật đang cầm khẩu súng trên nền sa mạc, kim tự tháp lúc hoàng
hôn.

“Sao thế ạ?” Con bé hỏi.
“Bố phải hỏi con mới đúng.”
“Gì ạ?”
“Con nghỉ học piano và karate. Tại sao vậy?”
Anh nhận ra, khá muộn màng, rằng giọng của mình quá cộc cằn và cách

đặt vấn đề có phần hơi đường đột. Hiển nhiên là bởi anh phải chờ đợi, anh
biết rõ điều đó. Anh ghét chờ đợi. Nhưng anh nên tiếp cận vấn đề theo cách
khác, bắt đầu bằng một chủ đề nhẹ nhàng hơn, khiến con bé cười bằng
những câu bông đùa. Vẫn cần có vài nguyên tắc cơ bản để kiểm soát tình
hình, ngay cả với con gái mình.

“Ồ! Ra là mẹ đã gọi cho bố…”
“Phải.”
“Mẹ còn nói với bố những gì nữa?”
“Thế thôi… Sao?”
“Ừm, đơn giản thôi. Con sẽ mãi mãi chỉ là một người chơi piano xoàng

xĩnh, tiếp tục để làm gì đâu? Piano không dành cho con, thế đấy.”

“Còn karate?”
“Con phát ớn với nó rồi.”
“Phát ớn?”
“Vâng.”
“Hừm. Chỉ thế thôi, đột ngột như vậy?”
“Không, không phải hoàn toàn đột ngột. Con đã dành thời gian suy nghĩ

rất nhiều rồi.”

“Thay vào đó con định làm gì?”
“Con không biết. Chẳng lẽ con phải làm gì ạ? Có vẻ con đã đến tuổi

được tự mình quyết định rồi mà, không phải sao?”

“Ồ, giờ bố mới biết đấy,” anh thừa nhận, ép mình phải cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.