BĂNG - Trang 200

lấp lánh trên các con đường. Nhưng tất cả những ồn ã hối hả này đều có vẻ
quá vặt vãnh bên dưới con mắt cổ xưa của dãy Pyrenees. Ngay cả mấy vụ
án tàn bạo nhất cũng trở nên vô nghĩa trước sự hiện diện vĩnh cửu của
những ngọn núi, giống như con côn trùng bị đè bẹp trên kính chắn gió.

Servaz dựa người vào lan can, mở điện thoại ra một lần nữa.
“Espérandieu nghe,” trợ lý của anh trả lời.
“Tôi cần nhờ cậu giúp một việc.”
“Chuyện gì thế? Có gì mới ạ?”
“Không. Không liên quan tới cuộc điều tra.”
“Ồ, ra thế.”
Servaz vắt óc để tìm từ ngữ. “Tôi muốn nhờ cậu theo dõi Margot sau giờ

học một hoặc hai lần một tuần. Trong vòng… để xem nào, hai hoặc ba tuần.
Tôi không thể tự làm được, con bé sẽ nhận ra tôi.”

“Gì cơ?”
“Cậu nghe tôi nói rồi đấy.”
Ở đầu dây bên kia, sự im lặng dường như kéo dài vô tận. Servaz có thể

nghe thấy tiếng ồn phía sau. Anh hiểu ra cậu ta đang ở một quán bar.

Espérandieu thở dài. “Martin, em không thể.”
“Tại sao không?”
“Việc đó trái với…”
“Tôi đang nhờ cậu giúp, với tư cách một người bạn,” Servaz cắt ngang.

“Chỉ một hoặc hai lần một tuần trong vòng ba tuần thôi. Đi bộ hoặc đi xe
theo nó. Không hơn. Cậu là người duy nhất tôi có thể nhờ cậy.”

Một tiếng thở dài khác.
“Tại sao?” Espérandieu nói.
“Tôi nghĩ con bé có thể đang dây dưa với những kẻ không ra gì.”
“Và chỉ thế thôi sao?”
“Và bạn trai của nó đánh nó.”
“Mẹ kiếp!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.