BĂNG - Trang 222

“Cũng công ty đó.”
“Anh có sơ đồ ở đây không?”
Tay bác sĩ tâm thần có vẻ bối rối. “Sơ đồ gì?”
“Sơ đồ lắp đặt, dây cáp, các thiết bị sinh trắc… của tòa nhà.”
“Chắc là ở chỗ công ty bảo vệ đó.”
“Chúng tôi cần cả địa chỉ, tên doanh nghiệp và số điện thoại của họ. Họ

có cử người đến kiểm tra thiết bị định kì không?”

“Họ kiểm tra mọi thứ từ xa. Nếu có gì hỏng hóc hay trục trặc, máy tính

của họ sẽ ngay lập tức nhận được thông báo.”

“Anh không nghĩ như thế khá nguy hiểm sao? Các khóa an ninh có thể bị

kiểm soát từ bên ngoài.”

Xavier cau mày. “Bọn họ không có khả năng mở chốt cửa. Hay vô hiệu

hóa hệ thống an ninh. Tất cả những gì họ có thể làm là quan sát tình hình
đang diễn ra, và kiểm tra xem mọi thứ có hoạt động chính xác hay không.”

“Những người bảo vệ thì sao?” Servaz nhìn hai người đàn ông. “Bọn họ

có phải người của công ty đó không?”

“Phải,” Xavier nói và rời khỏi phòng điều khiển. “Nhưng bọn họ không

được phép can thiệp trong trường hợp có bất cứ bệnh nhân nào lên cơn, vì
đó là công việc của các hộ lý. Như các anh biết đấy, xu hướng ‘thuê ngoài’
giờ phổ biến ở khắp nơi, như các bộ ngành trong chính phủ vẫn nói.”

Anh ta dừng lại giữa sảnh nhìn họ.
“Như tất cả những nơi khác, chúng tôi tận dụng các thứ có sẵn, và dường

như càng ngày càng ít đi. Trong hai mươi năm qua, mỗi bộ máy kế nhiệm
của đất nước này lại kín đáo xóa sổ hơn 50.000 giường bệnh tại các cơ sở
tâm thần, cắt giảm hàng nghìn công ăn việc làm. Thế nhưng cứ trông mà
xem, dưới danh nghĩa của nhu cầu cấp bách về kinh tế và thị trường tự do,
áp lực mà con người phải chịu đựng chưa bao giờ lớn đến thế. Những
người điên, loạn tinh thần, hoang tưởng, tâm thần phân liệt đang lang thang
ngoài kia nhiều hơn bao giờ hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.