BĂNG - Trang 239

không phản chiếu thế giới bên ngoài, mà đang bùng cháy một ngọn lửa nội
tâm. Hiệu ứng đó chỉ kéo dài một giây rồi tan biến và gã đàn ông Thụy Sĩ
một lần nữa lại trở thành vị công tố viên trước đây ở Geneva, tao nhã, lịch
sự và tươi cười.

Hắn đẩy ghế ra sau và duỗi khung xương dài đuột của mình. Trông hắn

còn cao hơn trong ảnh. Servaz áng chừng cũng phải gần 1m90.

“Xin chào,” hắn nói.
Hắn nhìn vào Servaz. Trong khoảnh khắc, hai người đàn ông quan sát

nhau trong im lặng. Rồi Hirtmann có một cử chỉ kì lạ. Hắn đột ngột chìa
tay về phía Servaz khiến anh gần như nhảy dựng. Hắn bắt lấy bàn tay viên
cảnh sát và lắc mạnh. Servaz rùng mình. Tay Hirtmann lạnh và ươn ướt,
như thớ thịt cá, có lẽ do ảnh hưởng của thuốc.

“Mahler,” viên cảnh sát nói, tỏ vẻ điềm tĩnh.
Hirtmann kinh ngạc ra mặt, “Anh cũng thích Mahler?”
“Phải. Bản số 4, chương đầu tiên,” Servaz nói.
“Bedachtig… Nicht eilen… Recht gemachlich…”
“Từ từ, không vội vàng. Thong dong vừa phải,” Servaz dịch lại.
Hirtmann vẫn ngạc nhiên, nhưng đã thêm vui mừng, “Adorno đã so sánh

phần này với cụm từ ‘ngày xửa ngày xưa’ của một câu chuyện cổ tích.”

Servaz rơi vào thinh lặng, lắng nghe bản nhạc.
“Mahler đã sáng tác nó trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn,” Hirtmann

tiếp tục. “Anh có biết không?”

Chắc chắn là tôi biết.
“Có,” Servaz trả lời.
“Ông ấy đi nghỉ dưỡng. Một kì nghỉ ác mộng, thời tiết tồi tệ…”
“Liên tục bị quấy nhiễu bởi tiếng kèn đồng của ban nhạc trong làng.”
Hirtmann cười, “Quả là một hình ảnh đầy tượng trưng, không phải sao?

Một thiên tài âm nhạc bị một ban nhạc kèn đồng trong làng làm phiền.”

Giọng hắn sâu lắng và kiên định. Rất êm tai. Giọng nói của một diễn

viên, một nhà hùng biện. Có một nét nữ tính trên gương mặt hắn, đặc biệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.