BĂNG - Trang 241

giác này, cảm giác mình đang đứng trước một nhân cách vừa sáng chói lại
vừa mơ hồ. Nếu là ngày xưa, có lẽ một người như Hirtmann đã bị hỏa thiêu
vì tội dùng yêu thuật. Còn ngày nay, hắn được đem ra nghiên cứu, người ta
tìm cách để hiểu hắn. Nhưng Servaz đủ kinh nghiệm để biết cái ác không
cách nào đong đếm được, hay có thể quy về một nguyên lý khoa học, một
học thuyết tâm lý, hay một nguyên nhân sinh học. Những người tự nhận
mình có tư tưởng cách tân cho rằng cái ác không tồn tại, họ coi đó là một
dạng mê tín dị đoan, một niềm tin cảm tính dành cho những tinh thần yếu
đuối. Nhưng đó chỉ đơn giản bởi họ chưa bao giờ bị hành hạ đến chết trong
ngục, chưa bao giờ xem các đoạn phim trên Internet về những đứa trẻ bị
cưỡng hiếp, chưa bao giờ bị bắt cóc, chưa bị đánh đập, bị ép phải dùng ma
túy, hay cùng lúc bị hàng chục người đàn ông cưỡng hiếp trong hàng tuần
liền trước khi được thả, lang thang trên vỉa hè của những thành phố lớn tại
châu Âu, hay bị tẩy não thành những kẻ tự làm mình phát nổ giữa đám
đông. Và họ chưa bao giờ nghe tiếng mẹ mình la hét ở bên kia cánh cửa,
khi mới 10 tuổi…

Servaz cố thoát khỏi dòng suy tưởng. Tóc gáy anh dựng ngược khi nhận

ra Hirtmann đang quan sát mình.

“Anh có thích chỗ này không?” Propp hỏi.
“Tôi nghĩ là có. Người ta đối xử tốt với tôi.”
“Nhưng theo lẽ tự nhiên, anh sẽ muốn ở ngoài hơn chứ?”
Rõ ràng nụ cười của Hirtmann có ý mỉa mai.
“Đó là một câu hỏi lạ lùng,” hắn trả lời.
“Phải, rất lạ lùng,” Propp đồng ý. “Anh không phiền nếu chúng ta nói

một chút về việc đó chứ?”

“Tôi không phản đối,” Hirtmann lặng lẽ trả lời, mắt nhìn ra cửa sổ.
“Anh làm những gì trong ngày?”
“Còn anh?” Hắn nháy mắt khi quay đầu lại.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.