Xung quanh, những cây lãnh sam như đang lao vụt về hướng ngược lại.
Servaz nhìn qua cửa sổ, chìm vào suy tưởng.
“Tôi không biết bằng cách nào, nhưng hắn đã lập tức đánh hơi được có
một lằn ranh phân cách trong nhóm, và hắn cố chia rẽ chúng ta bằng cách
gợi lên sự đồng cảm ở một thành viên trong số chúng ta.”
Servaz bất thần quay ra sau, nhìn sâu vào mắt tay bác sĩ tâm lý.
“‘Sự đồng cảm ở một thành viên trong số chúng ta,’” anh nhắc lại. “Nói
hay lắm. Anh nói vậy là ý gì, Propp? Anh cho rằng tôi đã quên mất hắn là
ai sao?”
“Ý tôi không phải thế, sĩ quan,” anh ta đáp lời, vẻ khó chịu.
“Anh nói đúng, bác sĩ ạ,” Confiant chen vào. “Chúng ta phải giữ đoàn
kết và vạch ra một chiến lược điều tra chặt chẽ và đáng tin cậy nhất.”
Lời cậu ta quất vào Ziegler và Servaz như lằn roi da. Servaz cảm thấy
cơn giận dữ một lần nữa bùng lên.
“Cậu nói là đoàn kết sao? Vậy mà cậu đã hai lần phê bình công việc của
chúng tôi trước mặt người khác! Đấy là cái cậu gọi là đoàn kết à? Tôi
tưởng cậu có thói quen để cảnh sát làm việc của họ.”
Không hề nao núng, Confiant đáp trả ánh mắt của viên cảnh sát.
“Tôi sẽ không can thiệp trừ khi tôi thấy rõ ràng ràng các điều tra viên của
tôi đang lầm đường lạc lối,” cậu ta trả lời, giọng gay gắt.
“Nếu thế thì cậu nên nói chuyện với Cathy d’Humières. ‘Một chiến lược
chặt chẽ và đáng tin cậy’. Và chiến lược đó là gì vậy, thưa ngài thẩm
phán?”
“Dù là gì thì cũng không phải nhắm vào Viện.”
“Chúng ta sẽ không thể khẳng định điều gì nếu không đến đây,” Irène
Ziegler phản đối, giọng cô điềm tĩnh đến nỗi Servaz phải ngạc nhiên.
Anh kiên quyết, “Bằng một cách mà chúng ta chưa biết, DNA của
Hirtmann đã bị đem ra khỏi Viện và bỏ lại trên cáp treo. Và đây không phải
một giả thuyết, mà là thực tế. Khi phát hiện ra cách thức làm việc ấy, ta sẽ
sớm bắt được thủ phạm.”