BĂNG - Trang 263

và đang rung lên hồi chuông báo động.

Anh lại lôi bức ảnh ra. Nghiên cứu kĩ từng chi tiết. Bốn người đàn ông

đang cười. Ánh sáng buổi tối dịu dàng. Hồ nước. Màu sắc mùa thu. Ánh
sáng lấp lánh trên mặt hồ. Không, không phải là nó. Thế nhưng cảm giác
vẫn ở đó, rõ rệt, không thể phủ nhận. Anh đã thấy gì đó, mà không hề nhận
ra.

Và đột nhiên. Anh vỡ lẽ.
Tay của họ.
Có thể thấy bàn tay của ba trong bốn người đàn ông. Họ đều đang đeo

một chiếc nhẫn to bản có dấu triện bằng vàng ở ngón áp út. Bức hình được
chụp từ khoảng cách khá xa nên anh không thể nhìn rõ, nhưng Servaz dám
thề rằng đó chính là chiếc nhẫn ấy. Chiếc nhẫn đeo trên ngón tay bị cắt đứt
của Grimm.

Anh rời phòng. Âm nhạc vọng khắp căn nhà. Jazz. Quay trở ra hành lang

toàn những đồ trang trí lúc nãy, Servaz đi về phía tiếng nhạc và tới một
phòng khách cũng lộn xộn không kém. Bà góa đang ngồi trên ghế bành,
đọc sách. Bà ngẩng đầu lên và nhìn anh bằng ánh mắt thù địch. Servaz lắc
lắc chùm chìa khóa trước mặt bà.

“Bà có biết những chiếc chìa này là của cái gì không?”
Nadine Grimm ngập ngừng trong chốc lát, như thể băn khoăn liệu mình

sẽ gặp phải rắc rối gì nếu không nói.

“Chúng tôi có một căn nhà gỗ ở thung lũng Sospel,” cuối cùng bà nói.

“Cách đây chừng 10 kilomet. Ở phía Nam Saint-Martin… cách biên giới
Tây Ban Nha không xa. Nhưng chúng tôi… đúng hơn là chồng tôi, chỉ tới
đó vào cuối tuần, bắt đầu khi xuân sang.”

“Chồng bà? Còn bà?”
“Chỗ đó u ám lắm. Tôi không bao giờ đặt chân đến. Chồng tôi tới Sospel

để được ở một mình, để nghỉ ngơi, tĩnh tâm, và đi câu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.