BĂNG - Trang 311

Cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta gọi nhau bằng tên riêng rồi, không phải

sao?” Servaz nói, giọng ôn tồn gần như lời xin lỗi, nhớ đến ông thẩm phán
đã rất tự nhiên gọi thẳng tên anh. Vậy tại sao anh không thể làm như vậy?
Vì đã muộn, hay vì nụ cười của cô xui khiến anh chủ động.

Anh thấy Ziegler cười lần nữa, “Được rồi. Vậy, buổi tối thế nào? Có vẻ

thu được rất nhiều thông tin.”

“Cô nói trước đi.”
“Không, anh trước.”
Anh ngồi tựa vào cạnh bàn và thấy cô đang chơi dở ván bài trên màn

hình. Anh bắt đầu câu chuyện của mình. Ziegler lắng nghe đầy hứng thú,
không ngắt lời anh lần nào.

“Quả là một câu chuyện khó tin,” cô nói khi anh kết thúc.
“Tôi thấy ngạc nhiên khi cô chưa từng nghe chuyện ấy.”
Cô chau mày và chớp mắt, “Cũng có chút ấn tượng. Chắc vì mấy bài

báo. Hoặc bố mẹ tôi từng kể trong bữa tối. Xin nhắc lại với anh, bấy giờ tôi
vẫn chưa gia nhập lực lượng. Trên thực tế, thời điểm diễn ra mọi chuyện có
lẽ tôi còn chưa bằng tuổi những thiếu niên ấy.”

Anh bỗng nhận ra mình chẳng biết gì về Ziegler. Ngay cả nơi cô sống.

Và cô cũng không biết gì về anh. Trong vòng một tuần vừa rồi, toàn bộ
những cuộc trò chuyện của họ chỉ xoay quanh vụ án.

“Nhưng cô sống không xa đây lắm,” anh nhắc nhở.
“Bố mẹ tôi sống cách Saint-Martin khoảng 15 kilomet, ở thung lũng bên

cạnh. Tôi không đi học ở đây. Một đứa trẻ sẽ thấy thung lũng khác giống
như một thế giới mới vậy. 15 kilomet đối với nó tương đương 1.000
kilomet với người lớn. Mỗi đứa trẻ đều có lãnh thổ riêng. Hồi ấy tôi thường
đi xe buýt đến 20 kilomet về phía Tây. Tôi học trung học ở Lannemezan,
cách đây 40 kilomet. Về sau học luật ở Pau. Giờ anh nhắc đến, tôi mới nhớ
ra mình từng tán gẫu với bạn bè về những vụ tự tử này. Có lẽ tôi đã loại nó
khỏi tâm trí.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.