BĂNG - Trang 355

Và trên bề mặt rùng rợn ấy, áo choàng, nhẫn cùng những ngón tay bị

chặt hoặc còn nguyên, giống như những viên đá cuội nhỏ bé mà tên sát
nhân đã bỏ lại trên đường.

“Rõ ràng chúng ta chưa đào đủ sâu về cuộc sống của những người đàn

ông này,” Confiant đột nhiên nói. “Nếu chúng ta làm việc thay vì tập trung
vào Viện, hẳn chúng ta đã tìm thấy manh mối nào đó để kịp cứu Perrault.”

Họ đều hiểu rằng từ ‘chúng ta’ đơn thuần chỉ là bóng gió. Chữ cậu ta

thực sự muốn dùng là ‘các người’, cụ thể là ám chỉ Servaz và Ziegler. Cùng
lúc, Servaz cũng tự hỏi Confiant không thể tỏ ra có lý được một lần hay
sao.

“Dù sao, cả hai nạn nhân đều bị buộc tội trong vụ đâm đơn kia, và bọn

họ đều từng đeo nhẫn,” anh nhấn mạnh. “Chúng ta không thể bỏ qua những
việc trùng hợp. Và người thứ ba dính líu tới vụ kiện mà vẫn còn sống chính
là Roland Chaperon.”

Anh thấy bà trưởng công tố tái mặt.
“Nếu thế thì việc này phải được ưu tiên,” bà nói.
“Đúng vậy. Chúng ta phải làm mọi cách để tìm ra thị trưởng và đảm bảo

an toàn cho ông ta. Không còn thời gian mà lãng phí.” Anh xem đồng hồ
đeo tay. “Tôi đề nghị dừng cuộc họp ở đây thôi.”

Phó thị trưởng thường trực của Saint-Martin nhìn họ, nỗi sợ hãi trong

mắt ánh lên nhọn hoắt như cây kim. Ông ta ngồi bên bàn làm việc ở tầng
hai, người tái mét, tay bồn chồn mân mê chiếc bút.

“Tôi vẫn chưa liên lạc được với anh ấy từ sáng hôm qua,” ông ta nói

ngay. “Chúng tôi rất lo lắng. Đặc biệt là sau tất cả những gì vừa xảy ra.”

Ziegler gật đầu đồng tình, “Ông không biết ông ta có thể ở đâu sao?”
Phó thị trưởng lộ vẻ tuyệt vọng, “Tôi không biết gì hết.”
“Liệu có người nào mà ông ta biết và có thể đã đến chỗ họ không?”
“Cô em gái ở Bordeaux. Tôi đã gọi. Nhưng cô ấy không hay biết gì cả.

Vợ cũ của anh Roland cũng không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.