BĂNG - Trang 401

Chúng nói to và cười lỗ mãng. Tôi đã nhận ra giọng
của ít nhất một tên trong số chúng.

Servaz rùng mình khi đọc dòng cuối cùng. Anh xem xét kĩ lưỡng từng

cuốn sổ tay, cuống cuồng lật từng trang, nhưng không tìm thấy ám chỉ nào
khác về nhân dạng của những tên hung đồ. Có những đoạn, từ ngữ khiến
anh tê liệt, không thể đọc tiếp được nữa: Chúng lần lượt thay phiên nhau…
Anh chợp mắt vài tiếng, rồi tiếp tục đọc. Sau khi xem qua một số đoạn nhất
định, anh kết luận rằng Alice chỉ bị cưỡng hiếp một lần, hay nói đúng hơn,
một đêm, nhưng cô bé không phải người duy nhất bị cưỡng hiếp đêm đó.
Suốt mùa hè năm ấy, những gã đàn ông kia đã đến trại hơn sáu lần. Tại sao
cô bé không nói gì cả? Tại sao không một đứa trẻ nào lên tiếng? Có một ám
chỉ mơ hồ về đứa trẻ chết vào mùa hè, do ngã xuống một hẻm núi. Phải
chăng cậu bé bị giết để làm gương, nhằm cảnh cáo những đứa trẻ khác?
Đây có phải lý do khiến chúng giữ im lặng? Bởi chúng bị đe dọa bằng cái
chết? Hay vì chúng thấy xấu hổ và nghĩ rằng sẽ không có ai tin chúng? Vào
thời đó, việc tố cáo là rất hiếm. Nhật kí của Alice không hề đưa ra câu trả
lời nào cho những câu hỏi này.

Còn có cả những bài thơ cho thấy trong lĩnh vực thi ca, tài năng của cô

bé tỏa sáng không kém gì lĩnh vực hội họa, ngay cả khi mục đích sáng tác
không phải để thể hiện nét đẹp văn chương, mà chỉ để khắc họa sự khủng
khiếp của những trải nghiệm.

Ta HÌNH HÀI nhỏ bé đẫm NƯỚC MẮT?
Thứ dơ dáy, vết nhơ trên mặt đất,
vết bầm dập, phải chăng là ta thật?
và ta nhìn nền đất kề sát mặt…
Bóng kẻ bạo hành vẫn nằm đó,
Bất kể những gì chúng làm hay nói,
đều chẳng thể chạm tới lòng ta.
Cái tâm cứng rắn, mạnh mẽ thanh sạch
“Bố ơi, từ ấy nghĩa gì, CON ĐIẾM?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.