BĂNG - Trang 402

Ta rõ từ khi ta lên sáu.
Chúng muốn ở ngay đây.
LŨ LỢN LŨ LỢN LỮ LỢN!

Một chi tiết, quỷ quái nhất trong tất cả, khiến Servaz chú ý. Theo lời mô

tả của cô bé, Alice đã vài lần nhắc đến âm thanh của áo choàng, tiếng loạt
soạt của thứ vải chống thấm màu đen khi những tên cầm thú di chuyển.
“Tiếng động,” cô bé viết, “tôi sẽ không bao giờ quên. Mãi mãi chỉ mang
một ý nghĩa, rằng cái ác có tồn tại, và nó có âm thanh.”

Những lời này khiến Servaz chìm sâu vào suy tưởng. Khi đọc tiếp, anh

hiểu ra tại sao mình không tìm thấy bất cứ cuốn nhật kí hay ghi chép nào
trong phòng Alice.

Tôi từng giữ một quyển nhật kí. Tôi viết về cuộc sống
nhỏ bé yên bình của mình trước đây, ngày này qua
ngày khác. Nhưng tôi đã xé và vứt nó đi. Giữ một
quyển nhật kí để làm gì sau tất cả CHUYỆN NÀY? Bọn
vô lại không những hủy hoại tương lai của tôi, chúng
còn vĩnh viễn làm vấy bẩn quá khứ.

Anh hiểu rằng Alice không nỡ vứt những cuốn sổ này đi. Đây có lẽ là

nơi duy nhất sự thật được phơi bày. Đồng thời cô bé cũng muốn đảm bảo
bố mẹ mình sẽ không tìm thấy chúng. Vì thế cô tìm một nơi cất giấu. Có lẽ
cô biết rằng sau cái chết của mình, bố mẹ cô sẽ không động tới căn phòng.
Hoặc ít nhất cô bé đã hy vọng như vậy. Ngoài ra, chắc hẳn cô bé cũng thầm
hy vọng rằng một ngày kia sẽ có người tìm thấy những quyển sổ. Nhưng cô
bé đã không thể ngờ phải mất chừng ấy năm và người đàn ông phát hiện ra
chúng lại là một người hoàn toàn xa lạ. Dù sao thì cô bé đã không chọn
cách ‘thiến bọn khốn nạn đó’, cô bé đã không lựa chọn trả thù. Có người đã
làm thay cô… Là ai? Là bố cô, người đau buồn vì cả cái chết của mẹ cô?
Hay các bậc phụ huynh khác? Hay một đứa trẻ đã bị lạm dụng nhưng
không tự tử, và giờ trở thành một người lớn đầy oán hận, đau đáu một nỗi
khát khao trả thù không cách nào khuây khỏa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.