sĩ. Nhanh lên!”
Viên sen đầm do dự. Hầu hết các bệnh nhân và bảo vệ đều đã tập trung
lại ở phía bên kia tòa nhà. Anh không biết có bác sĩ nào trong số đó không.
Nhiệm vụ của anh là canh giữ lối ra này.
“Chúng ta phải nhanh lên,” người đàn ông quả quyết. “Tôi đã cố hô hấp
nhân tạo cho cô ấy nhưng không có tác dụng. Mỗi phút đều là sống còn!
Anh có xe không? Có hay không?”
Đằng sau chiếc mặt nạ là chất giọng trầm thấp, âm vang và đầy uy
quyền.
“Tôi sẽ tìm ai đó,” viên sen đầm nói, rồi chạy đi mất.
Một phút sau, một chiếc xe tấp vào bên ngoài cửa. Viên sen đầm ra khỏi
ghế hành khách, và người lái xe, một sen đầm khác, ra hiệu cho Hirtmann
lên ghế sau. Diane được đặt yên vị trên ghế, chiếc xe lao đi. Họ vòng qua
tòa nhà chính và Hirtmann thấy những khuôn mặt quen thuộc, bệnh nhân
và cán bộ, co cụm lại ngoài đám cháy. Một phần không nhỏ của Viện đã bị
ngọn lửa nhấn chìm. Lính cứu hỏa đang gỡ vòi phun từ một chiếc xe tải đỏ
trông mới cứng. Một chiếc vòi khác đang phun nước vào tòa nhà, nhưng đã
quá muộn, không đủ để dập tắt ngọn lửa. Bên ngoài lối vào, các nhân viên
y tế đang mở một chiếc cáng vừa được lấy ra từ sau xe cứu thương.
Khi những tòa nhà đang cháy lùi xa về phía sau, Hirtmann nhìn chằm
chằm vào gáy của người lái xe qua lớp mặt nạ, và cảm nhận lớp kim loại
lạnh lẽo của khẩu súng trong túi áo.
“Chúng ta qua cổng bằng cách nào?”
Servaz xem xét nó. Những thanh sắt uốn trông kiên cố và chỉ có xe tăng
mới công phá được. Anh quay sang nhìn Ziegler. Cô chỉ vào dây thường
xuân đang uốn mình quanh một trong những cột trụ.
“Dùng cách này.”
Nằm gọn trong tầm ngắm của camera, anh nghĩ.