Xavier mân mê nút bấm của chiếc bút cài trên túi áo ngực. “Tôi biết rằng
rất nhiều chuyên gia trên đất nước này hoài nghi về liệu pháp điều chỉnh
hành vi ấy. Nó vốn có nguồn gốc từ các nước Anglo-Saxon, và Viện Pinel ở
Montreal, cũng là nơi tôi từng công tác. Chúng tôi đã đạt được những kết
quả xuất sắc. Nhưng dĩ nhiên, các đồng nghiệp người Pháp của cô sẽ thấy
khó chấp nhận một phương pháp mang tính thực nghiệm như vậy, đặc biệt
là khi nó lại đến từ phía bên kia Đại Tây Dương. Họ chê trách nó vì đã bỏ
qua các khái niệm cơ bản như tiềm thức, siêu ngã và vì đã thúc đẩy sự phổ
biến các biện pháp trấn áp…”
Đằng sau cặp kính, đôi mắt anh ta chăm chăm nhìn Diane với vẻ giận dữ.
“Rất nhiều người ở đất nước này vẫn ủng hộ cách tiếp cận đề cao các
khám phá phân tâm học
, vốn đòi hỏi việc khôi phục những lớp sâu nhất
của nhân cách. Và như thế, họ bỏ qua một thực tế rằng những nỗ lực của họ
đều thất bại, vì đa phần những kẻ thái nhân cách hoàn toàn không hề cảm
nhận được sự hối lỗi hay những sắc thái tình cảm thông thường. Với loại
bệnh nhân này, chỉ duy một thứ có tác dụng, là cải tạo.” Giọng anh ta lướt
qua từ đó như một dòng nước băng giá. “Đối tượng phải tự chịu trách
nhiệm cho chính quá trình điều trị của mình, nhờ vào một loạt chế độ
thưởng phạt, và từ đó tạo ra hành vi sau cải tạo. Chúng tôi cũng tiến hành
đánh giá mức độ nguy hiểm theo yêu cầu của các cơ quan tư pháp và y tế.”
Đến đây, Xavier dừng lại trước một cánh cửa khác làm bằng kính cường
lực.
“Không phải phần lớn nghiên cứu đều chỉ ra rằng hầu hết những đánh
giá này đều chẳng mấy hữu dụng hay sao?” Diane hỏi. “Một số còn xác
nhận rằng, phân nửa trường hợp, các đánh giá mức độ nguy hiểm tâm thần
là sai.”
“Có vẻ như vậy,” Xavier thừa nhận. “Nhưng mức độ nguy hiểm thường
bị xem trọng quá mức. Nếu có bất cứ nghi ngại nào, dựa vào kết quả đánh
giá, chúng tôi sẽ đưa ra lời khuyên tiếp tục giam giữ hoặc kéo dài thời gian
nằm viện theo đúng nguyên tắc. Sau đó…”