BĂNG - Trang 95

“Và ông không nghe thấy gì cả?”
“Không, không gì hết.”
“Ông có dùng thuốc ngủ không?”
Marchand khinh miệt nhìn Servaz. “Đây không phải thành phố. Chúng

tôi ngủ ngon. Chúng tôi sống theo cách con người nên sống, hòa hợp với
mọi thứ.”

“Không có một tiếng động lạ nào dù là nhỏ nhất sao? Có gì bất thường

không? Thứ có thể đã đánh thức ông lúc nửa đêm ấy? Ông cố nhớ lại xem.”

“Tôi đã thử rồi. Nếu nhớ ra thì tôi đã nói với anh. Luôn có tiếng ồn ở một

nơi thế này. Lũ ngựa di chuyển, tiếng gỗ kẽo kẹt. Vì khu rừng ở sát bên nên
không lúc nào yên tĩnh tuyệt đối cả. Tôi không còn để ý đến những tiếng
động đó từ rất lâu rồi. Và còn có cả Cisco và Enzo, đáng lẽ chúng phải sủa
chứ.”

“Lũ chó,” Ziegler nói. “Chúng thuộc giống gì?”
“Ngao Ý.”
“Tôi không thấy chúng đâu cả. Chúng đâu rồi?”
“Tôi nhốt lại rồi.”
Hai con chó và một hệ thống báo động. Cùng hai người đàn ông ngủ

lại…

Một con ngựa nặng bao nhiêu? Anh nhớ lại lời Ziegler, gần 200 cân thì

phải. Các vị khách này không thể nào đi bộ đến được. Nhưng làm sao bọn
chúng có thể giết một con ngựa, chặt đầu nó, tống phần thân lên một
phương tiện nào đó và rời đi mà không bị ai phát hiện, không đánh thức cả
lũ chó và người sống ở đây? Còi báo động cũng chẳng kích hoạt? Servaz
không thể hiểu nổi. Cả người và chó đều không hề hay biết. Hai gã bảo vệ
ở nhà máy điện cũng không nghe thấy gì, chỉ đơn giản là không thể. Anh
quay sang Ziegler.

“Chúng ta có thể yêu cầu một bác sĩ thú y đến và lấy mẫu máu của lũ chó

được không? Buổi đêm chúng được thả hay bị nhốt trong cũi?” Anh hỏi
Marchand.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.