BĂNG ĐIỂM - Trang 126

14. TUYẾT VÀ SA MÙ

Những bông tuyết rơi không ngớt. Buổi sáng lạnh và buồn, Tạo vừa đẩy

cửa bước vào văn phòng đã nghe tiếng reo của Cao Mộc.

— Mạnh chứ?
— Ờ mạnh, đi đâu mà đến đây sớm như vậy?
— Từ Tà Lý đến.
— Tà Lý à? Có phải nơi nhà của em gái anh không?
— Vâng, đứa con trai lớn của em gái tôi vừa mới mất.
— Thế à? Bệnh gì đấy?
— Bị xe ngựa đụng chết.
— Bị đụng xe, làm sao lại để bị đụng như vậy?
— Chỗ ở của em gái tôi, xe ngựa nhiều lắm.
— Hôm đó tuyết rơi nhiều quá, thằng xe tan học về, vì lạnh nên lầm lũi

bước chẳng để ý đến xe.

— Tội thật, thế nó học lớp mấy rồi hở anh?
Cao Mộc đốt điếu thuốc.
— Lớp một, cùng tuổi con bé nhà anh. Rồi như sực nhớ ra, Cao Mộc hỏi.

Sao lúc này nó thế nào? Hôm đến hồ Shikotu sao chẳng ghé tôi?

— Anh vẫn yêu trẻ như ngày nào. Hôm ấy đúng ra chúng tôi đã ghé anh,

nhưng Hạ Chi sợ anh nhắc lại chuyện của bé Dương Tử nên thôi.

— Cả năm nay không nhìn thấy nó. Vẫn vui chứ?
— Thì cũng vậy. Lúc trước có người bảo nó giống Hạ Chi, nhưng tôi

thấy không được giống lắm.

Tạo nói, chàng định nói thêm là, tôi thấy nó chỉ giống Thạch Thổ Thủy,

nhưng lại thôi.

— Dương Tử lớn lên sẽ đẹp, anh thấy đôi mắt nó không? Ai mà bị nó

nhìn thì kể như đứng tim ngay.

— Thế à? Hèn gì Hạ Chi chẳng sung sướng, gặp ai dù lạ hay quen cũng

cứ ca con gái mình mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.