BĂNG ĐIỂM - Trang 180

— Mẹ ơi, tàu lật rồi!
Xá chạy nhanh xuống lầu với nét mặt tái xanh. Tiếng xướng ngôn viên

trong máy phát ra nghe rõ mồn một.

“…Vì sóng to quá nên tàu bị úp, đàn bà và trẻ con hầu như chẳng còn ai

thoát được lên boong. Tính đến một giờ sáng nay, tại bãi Thượng Cơ người
ta đã tìm thấy một trăm mười tử thi, số còn lại có lẽ bị sóng cuốn trôi
mất…”

Hạ chi mở to mắt nhìn Xá.
— Không hiểu cha con có đi chuyến tàu đó không?
— Cha đáp chuyện hai giờ bốn mươi như vậy giờ bão đến đã có mặt trên

xe hỏa rồi chứ?

Giọng nói xướng ngôn viên tiếp tục:
“…Lúc hai giờ hai mươi sáu phút đài duyên hải có nhận được tin tàu đã

bị đụng đá ngầm nhưng vẫn còn di chuyển được. Hai mươi hai giờ ba mươi
chín phút, đài nhận được điện tín cấp cứu SOS nhưng không làm sao ra
được và bắt đầu từ hai mươi giờ bốn mươi phút thì mất hẳn liên lạc…”

Xá vừa nghe vừa bực dọc:
— Gặp bão thế này mà tàu sao lại dám ra khơi?
— Biết đâu họ đoán không được?
— Nhưng đây là tàu lớn cơ mà? Chở bao nhiêu sinh mệnh đâu có quyền

hư hỏng.

Hạ Chi thở dài:
— Tội nghiệp, chết đã khổ, thân nhân còn khổ hơn.
“…Chiếc tàu bị đắm mang tên Động Giả. Đúng ra tàu đã khởi hành từ

lúc mười bốn giờ bốn mươi phút ngày hai mươi sáu.”

— Trời ơi!
Hạ Chi rùng mình, Xá kêu lên:
— Chết rồi…Cha…
Gió càng lúc càng to, nhưng sự phẫn nộ của thiên nhiên chẳng còn làm

cho Hạ Chi sợ hãi. Nàng lắc đầu trấn an Xá, trấn an chính mình.

— Biết đâu cha con thấy bão đến nên không đi.
Xá nghiến răng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.