BĂNG ĐIỂM - Trang 179

Tiếng chiều mai sẽ ghé như một âm vang cuối cùng. Hạ Chi mệt mỏi, leo

lên giường. Nhớ lại bé Dương Tử, rồi nghĩ tới chồng, bao nhiêu mặc cảm
phạm tội buổi sáng mất hết.

Gió càng lúc càng mạnh, nhưng cơn mưa tiếp diễn liên tục như một bản

kích động trẻ. Trong cơn mê, Hạ Chi bị đánh thức từ những tiếng dồn dập
vật vã. Ai gọi cửa? Nàng bàng hoàng ngồi dậy, chung quanh chỉ có bóng
tối. Gió như những trận cuồng phong phẫn nộ đập mạnh vào kính. Thần
linh đang giận dữ, Hạ Chi rùng mình.

Cả gian nhà như bị lay chuyển, sấm chớp soi tỏ rừng phong. Hình như có

một cành cây to bị quật gãy ngã xuống nóc nhà. Ầm! Kế tiếp là những âm
thanh tan vỡ.

— Mẹ ơi, mẹ.
Tiếng của thẳng Xá khiến Hạ Chi hoảng hốt.
— Gì đó con?
— Gió lớn quá.
— Ờ nhưng con làm sao xuống lầu được?
Hạ Chi cố gắng trấn tĩnh chính mình, tìm chiếc đèn bấm cho con. Xa xa

có tiếng còi xe cứu cấp của cảnh sát hụ vang. Bé Dương Tử vẫn ngủ yên
hình như gió bão chẳng làm con bé nao núng.

— Mẹ ơi, mấy giờ rồi?
Xá hỏi, Hạ Chi rọi lên vách.
— Một giờ rồi, thôi con ngủ dưới này đi nhé.
— Còn Dương Tử?
Hạ Chi ngập ngừng.
— Nó đang ngủ ngon đánh thức khó ngủ lại.
Suy nghĩ một lúc Xá gật đầu.
— Vâng, nhưng con chưa thấy buồn ngủ hay là mở máy thu thanh nghe

tin tức xem mẹ.

— Điện cúp rồi.
— Trong phòng con có máy Transistor, để con mang xuống.
Mưa bão càng lúc càng lớn, những cây tòng ở trong rừng với tiếng hú ma

quỷ. Hạ Chi thấy lạnh. Chợt có tiếng hét của thằng Xá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.