BĂNG ĐIỂM - Trang 196

Phu chưa kịp trả lời cho Mộc, Tạo đã nói.
— Mỗi ngày phải đi làm, bận rộn như thế theo tôi lấy vợ cho rồi.
Phu bấy giờ chỉ cười không đáp, Mộc ra vẻ chán nản:
— Tôi biết có nhiều người lấy vợ nhưng bắt buộc phải lấy, lập gia đình

rồi mà còn hối hận thì thảm quá, phải không ông giám đốc.

— Tôi không biết.
Tịnh Phu chợt quay sang Tạo.
— Ông giám đốc, ông và anh Mộc đây đồng tuổi phải không?
— Vâng.
Tịnh Phu quay sang Mộc.
— Vậy anh phải lấy vợ trước tôi chứ.
Mộc xoa xoa vai.
— Thế à? Nhưng Phu này, nghe nhiều người bảo tôi mà có độc thân thì

vẫn không nguy hiểm bằng cái độc thân của cậu.

Tạo cười, Lâm Tịnh Phu nhíu mày.
— Anh nói gì lạ vậy? Làm như tôi là nguồn gốc của tội lỗi không bằng.
— Đâu phải chỉ là hình như, mà chính thị con nòng nọc đó chứ!
— Giỡn hoài anh.
Tịnh Phu nâng ly lên chữa lấp. Cao Mộc tiếp.
— Tóm lại, tôi dù có độc thân cũng không ảnh hưởng đến đàn bà con gái

bao nhiêu, còn anh thì không ổn.

Tạo ngồi không tham dự, nhưng đột ngột lên tiếng.
— Anh Phu, anh đến gặp vợ tôi có chuyện gì? Có phải chuyện lấy vợ

của anh không?

Phu ngập ngừng.
— Cũng không gì quan trọng.
Cao Mộc đưa tay lên sờ mặt đỏ gấc của mình, mỗi lần nói chuyện đến vợ

chồng là hắn thay đổi.

— Trong bệnh viện có ưng ý cô bé nào không?
Phu lắc đầu.
— Thế bên nhóm thư ký cũng không có à?
— Ừ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.