BĂNG ĐIỂM - Trang 206

Tịnh Phu vừa nói vừa ngước mặi lên trần nhà cười, Tạo nhíu mày lẳng

lặng dụi tắt tàn thuốc. Dương Tử đứng cạnh có vẻ sợ, kéo Hạ Chi.

— Mẹ ơi!
Lâm Tịnh Phu đưa tay ngoắc:
— Lại đây cháu!
Dương Tử bước tới:
— Bác Phu, bác say rồi à?
— Ừ.
— Bác không thích uống phải không?
— Thích mới uống chứ.
— Thế tại sao bác có vẻ uể oải thế này?
Tịnh Phu không đáp, hắn nhìn thẳng vào mắt Dương Tử
— Cháu chẳng giống cha cũng không giống mẹ tí nào cả.
Hạ Chi sợ hãi vội bảo Dương Tử:
— Dương Tử, con lại đấy làm gì đó, đi ngủ đi!
Dương Tử ngoan ngoãn:
— Vâng, chào bác cháu đi ngủ.
Dương Tử đi xong, gian phòng chìm ngay vào im lặng. Có tiếng chim lạ

hót ngoài song.

— Xin... Xin lỗi ông bà.
Tịnh Phu lấp bấp, Hạ Chi muốn đuổi khách:
— Có lẽ chị ở nhà đang trông anh đấy, anh Phu.
Tịnh Phu đứng bật dậy nhìn thẳng vào mắt Tạo.
— Ông giám đốc, ông biết gì không? Vương Thụy Kỳ chết rồi!
— Hả?
Tịnh Phu lập lại, rã rời:
— Thụy Kỳ chết rồi!
— Anh nói thật chứ?
Tạo cũng đứng dậy, Hạ Chi hết nhìn Tạo lại nhìn Phu.
— Vâng.
— Ở đâu? Từ bao giờ?
— Tôi cũng không biết vì cô ấy không hề để thơ lại cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.