BĂNG ĐIỂM - Trang 243

Xá gật đầu, vết nhăn hiện ra trên trán Xá nhưng Bắc Nguyên và Dương

Tử nào thấy.

Trở về đến nhà, Hạ Chi ra tận cửa đón họ với nụ cười.
— Sao vào rừng chơi vui không?
Bắc Nguyên gật đầu.
— Rừng có nhiều loại tòng quá, thật đẹp.
Hạ Chi với nét mặt vui.
— Nếu cậu chưa thấy mỏi, một tí tôi sẽ đưa cậu đến hồ Đào, đẹp hơn.
Xá thích chí.
— Có mẹ tam hương đạo thì nhất rồi.
Bắc Nguyên khiêm tốn.
— Nhưng… Nhưng ai dám làm phiền tới bác.
Dương Tử đứng yên lặng, nàng ngạc nhiên khôn cùng. Khi thơ anh gửi

về, mẹ khó chịu bảo. Cái thằng này thật lắm chuyện người có vẻ không
thích tiếp Bắc Nguyên tí nào cả, thế mà bây giờ… Thấy mẹ tiếp chuyện với
Bắc Nguyên thân mật nàng muốn vui, nhưng không hiểu sao chẳng nổi.

Cơm tối xong, Xá đề nghị.
— Đây là lần đầu tiên Bắc Nguyên đến Khởi Xuyên vậy ta đi bát phố đi?
Bắc Nguyên tán thành.
— Vâng, cô Dương Tử cùng đi với chúng tôi nhé?
Xá nói.
— Dĩ nhiên là Dương Tử phải đi rồi, nó là thổ công ở đây mà.
Nhưng Hạ Chi ngăn lại.
— Không được, hôm nay mẹ có việc cần ra phố một tí, vậy Dương Tử ở

nhà nhé?

Xá khó chịu.
— Nhưng tí nữa có cha về coi nhà rồi.
— Cha con bảo đến chín giờ hơn mới về.
Thế là Dương Tử ở nhà, nhìn chiếc xe khuất dần trên đường, Dương Tử

chợt thấy lòng lâng lâng kỳ lạ.

Tựa lưng vào ghế nhìn ánh tà dương ngoài cửa. Có tiếng chim hót trên

cành cao. Bầu trời một vàng ánh. Màu vàng của chuyện thần tiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.