BĂNG ĐIỂM - Trang 288

Dương Tử nghĩ đến những bức ảnh mà lòng xót xa. Trong rừng hình như

có tiếng chim hót.

— Dương Tử...
— Dạ.
— Nếu em nguyện suốt đời ở nhà thì...
Xá nói tới đây ngừng ngang. Chàng nghĩ. Dương Tử muốn suốt đời ở

đây có lẽ vì nó muốn được cận kề ta mãi...

Dương Tử nhìn anh.
— Nếu ở đây mãi thì trở ngại cho anh phải không?
— Anh...
Xá định nói "Anh muốn chúng ta phải lấy nhau" nhưng không dám. Dù

sao cuộc sống gần gũi như anh em ruột bấy lâu nay cũng khiến Xá thấy
ngượng.

— Dương Tử... Chuyện dì Thăng em biết chưa?
— Sao anh?
— Dì ấy định xin em.
— Hở? Gì lạ vậy?
— Dì Thăng chẳng có con, dì ấy muốn nhận em làm con.
Xá chỉ biết bấy nhiêu, vì Hạ Chi chẳng kể rõ hơn cho chàng nghe.
Dương Tử yên lặng, nàng nghĩ đến thân mình. Sinh ra đã phải làm thân

chùm gởi, bây giờ lại sắp bềnh bồng. Dù thích dì Thăng nhưng Dương Tử
vẫn thấy chua xót.

— Rồi mẹ trả lời sao?
— Mẹ bảo, nuôi đến trưởng thành, đâu phải chuyện dễ, làm gì cũng phải

để Dương Tử lập gia đình ở đây đi ra.

Mắt Dương Tử chớp nhanh. Nghe lời mẹ mà cảm động. Nàng đâu hiểu

được thâm tâm của Hạ Chi. Sự thật Hạ Chi sợ để Dương Tử cho Tử Thăng
nuôi con bé sẽ được tiếp tục lên Đại học, ngoài ra còn được hưởng trọn cả
gia tài có giá của Thăng nữa.

— Nghe anh nói em cảm động quá.
Dương Tử nói. Hai anh em cùng bước vào rừng, nắng không rọi thẳng

vào kẻ lá chỉ để những tia phản chiếu màu lá trên cỏ, đẹp như một bức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.