BĂNG ĐIỂM - Trang 7

từng biết bà giám đốc, nhưng vẻ đẹp cao quý của Hạ Chi đã khiến cho Phu
chẳng thể chẳng nghĩ đến chuyện sằng bậy.

Bây giờ Hạ Chi lại là thân chủ của chàng. Khi Tịnh Phu đưa kẹp gắp lấy

tàn tro trong mắt Hạ Chi ra và giúp nàng băng kín lại xong, chàng chợt có
cảm giác sung sướng lạ lùng. Đưa cao chiếc kẹp lên cho Hạ Chi xem,
chàng bảo:

— Nầy, thủ phạm chính hắn.
Hạ Chi đưa tay vào bàn, nàng lắc đầu:
— Nhỏ quá không thấy.
Lâm Tịnh Phu đặt hạt tro lên nền giấy trắng, chàng bước đến gần đến độ

cảm giác hai gương mặt sắp chạm vào nhau.

— Như thế này có trông thấy không?
Hạ Chi một bên mắt bị băng kín, chỉ còn lại một bên, nàng không thể tập

trung được hết tia nhìn của mình vào hạt bụi, sự chú tâm nhìn khiến thời
gian kề cận của hai khuôn mặt như kéo dài ra...

Khoảng nửa tháng nay, dù mắt đã lành, Hạ Chi mỗi ngày đều đến bệnh

viện để Lâm Tịnh Phu rửa mắt giùm nàng như trước. Một hôm. Hạ Chi hỏi:

— Mắt tôi lành chưa anh?
Lâm Tịnh Phu lộ vẻ khó chịu ra mặt, anh chàng ậm ừ:
— Để vào trong phòng xem lại một tí mới rõ được.
Gian phòng tối và hẹp, ngồi đâu mặt là hai đầu gối có thể chạm vào

nhau. Thật ra việc kiểm soát không cần thiết lắm, nhưng Lâm Tịnh Phu cố
tình kéo dài thời gian gần gũi. Rồi công việc cũng xong. Phu đưa mắt nóng
bỏng nhìn Hạ Chi, khiến nàng cảm thấy bất ổn. Tim đập mạnh nhưng vẫn
không che giấu được cảm giác sung sướng. Với dáng điệu không thay đổi.
Hạ Chi nói:

— Cảm ơn anh.
Lâm Tịnh Phu chợt đứng dậy nắm lấy tay Hạ Chi:
— Xin cô đừng đi.
Những lời nói có vẻ trẻ con của chàng khiến Chi thấy thật dễ thương,

nàng dịu dàng nhìn xuống, lẳng lặng rút tay lại, bước ra khỏi phòng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.