BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 134

Khổng Vạn Tường hào phóng cười với anh, Chu Diệp Chương giơ tay

vuốt dọc theo mặt cậu bé, từ trán tới cằm nhắc nó nhắm mắt lại, miệng thì
thầm khen ngợi: “Bé ngoan.”

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Động tác của Chu Diệp Chương nhẹ nhàng mà dứt khoát, rất có tác

dụng xoa dịu, lòng bàn tay lớn khô ráo trượt qua mặt dường như khiến
thằng bé yên tâm nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Khổng Lập Thanh bỗng thấy cơ thể rã rời,

cảm giác dường như đêm qua không được ngủ, tay chân nặng trịch, cơ bắp
mỏi nhừ. Ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài khiến cô biết hôm nay mình đã
ngủ quên, nhưng cơ thể chưa kịp phản ứng thì não bộ đã kích hoạt trước:
Hôm nay là thứ Bảy. Đầu lần nữa rơi xuống gối, tâm trí lại mơ mơ hồ hồ
rơi vào cõi mông lung.

Khổng Lập Thanh không nhớ nổi đã đọc được ở đâu một câu như thế

này: Muốn biết một người có hạnh phúc hay không, hãy nhìn biểu cảm đầu
tiên trên mặt cô ấy lúc thức dậy mỗi ngày. Cô biết bản thân không phải
người hạnh phúc, có lẽ chỉ trong lúc ngủ cô mới có thể vứt bỏ hết mọi áp
lực của cuộc sống hàng ngày, cho nên ngay khi còn nhỏ xíu cô đã rất ghét
phải tỉnh dậy. Sau này lớn lên, khi đã có thể sống tự do tự tại, buổi sáng
mỗi ngày tự soi gương, chỉ thấy gương mặt mình ngây dại trong đó, cô thực
sự không phải người hạnh phúc.

Bên cạnh có tiếng thì thào, có người thầm nói chuyện sau lưng cô.

Trước đây mỗi khi thứ Bảy, Khổng Lập Thanh sẽ lười biếng ngủ nướng ít
giờ, Khổng Vạn Tường rất ngoan, thức dậy trước là nằm bên cạnh tự chơi,
muốn đi vệ sinh cũng tự đi, không hề làm phiền đến “phần thưởng” của cô.
Cô nhớ hồi đầu Vạn Tường nằm bên cạnh, nếu cô không tỉnh, nó cũng sẽ
yên lặng nằm đợi, sau này nó dần hiếu động hơn, nhưng vẫn nằm yên được
lúc lâu, không làm phiền cô ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.