BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 196

Hai chữ “nhà tôi” như viên đá ném xuống hồ sâu, cho dù động tĩnh

không lớn nhưng rốt cuộc lại có thể khơi lên từng đợt sóng, Khổng Lập
Thanh cảm thấy bản thân tâm tư rối loạn. Chút hứng thú chơi golf vừa xuất
hiện đã biến mất không dấu vết, mỗi lần vung gậy đều lung tung lộn xộn,
tâm huyết của huấn luyện viên và nỗ lực bản thân vừa rồi đều xem như triệt
để phí hoài trong mỗi lần đánh trượt.

Cuối cùng Khổng Lập Thanh thật sự thấy mất hứng, liền nhờ huấn

luyện viên gọi giúp một chiếc xe điện đưa cô về khu nghỉ ngơi.

Không xa khu nghỉ ngơi là quầy lễ tân ở đại sảnh, mặt đối diện là cửa

kính cực lớn, bên ngoài là thảm cỏ xanh mướt, dưới ánh nắng cảnh quan
càng tươi mát. Khu vực nghỉ ngơi chỉ có mình Khổng Lập Thanh là khách,
cô gọi một ly nước quả, không muốn dùng những thứ có chất kích thích,
ánh mắt nhìn ra ngoài vẫn điềm tĩnh nhưng trong lòng lại thấy có chút xót
xa.

Tổ tiên truyền lại cho thế hệ cô bao nhiêu tinh hoa văn hóa trong việc

lựa chọn từ ngữ, “nhà tôi” người xưa dùng để gọi vợ cả, vừa có vẻ thân mật
lại vẫn có vẻ tế nhị, hai chữ này cho người ta cảm giác ấm áp, được bảo vệ
và được tôn trọng. Đem hai chữ này thầm thì nhắc lại, Khổng Lập Thanh
cảm thấy lòng khe khẽ đau.

Ngồi nghỉ ngơi đến cả nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy đoàn người hiện

ra trong tầm mắt, đi đầu là hai người đàn ông cao ngang nhau, nhàn tản
bước, vừa đi vừa nói chuyện, tư thế hết sức thoải mái. Khi khuôn mặt quen
thuộc lọt vào tầm mắt, Khổng Lập Thanh lập tức bị thu hút. Dường như đây
là lần đầu tiên cô nhìn kỹ Chu Diệp Chương, hóa ra anh cao như vậy, vững
chãi và trưởng thành, mặt mũi cương nghị, khí chất lạnh lùng, cô thốt nhiên
nhận ra thực sự nhìn anh rất nổi bật.

Đoàn người chậm rãi tiến lại, Chu Diệp Chương và Lâm Bội sóng

bước, vẫn vừa đi vừa nói. Chủ nhiệm Lưu đi bên cạnh Lâm Bội, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.