BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 240

Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng kể xong toàn bộ câu chuyện, dường

như cũng không quá xấu hổ và đau đớn như cô tưởng tượng, ngược lại
trong lòng xuất hiện một loại cảm giác khó gọi thành tên khiến cô cảm thấy
nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chu Diệp Chương trượt người xuống giường, chui vào chăn ôm lấy

Khổng Lập Thanh, anh khẽ xoa lưng cô rồi nói: “Được rồi, em rất tuyệt,
chuyện đó không có gì khiến em phải xấu hổ, em không làm sai, hành động
như vậy là họ tự bôi đen nhân cách bản thân, người xấu hổ phải là bọn họ,
không phải em.”

Giọng Chu Diệp Chương trầm ấm, Khổng Lập Thanh vừa nãy còn vô

cũng nhẹ nhõm, giờ bỗng nhiên nước mắt dâng tràn, cảm giác tủi thân cực
độ dâng lên trong lòng, cô nức nở bật khóc thành tiếng.

Chu Diệp Chương ôm cô thật chặt, kiên nhẫn đợi cô khóc cho thoả

hận mới lên tiếng nói sang chuyện khác. “Lần này anh về Hồng Kông có
thể qua năm mới quay lại đây, em nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, gặp
chuyện gì thì gọi điện báo cho anh ngay.”

“Vâng.” Khổng Lập Thanh vẫn còn khóc nấc trả lời anh.

“Vạn Tường phải tiếp tục theo học lớp Taekwondo. Anh để dì Thanh ở

lại đây chăm sóc thằng bé cho em được thư thả hơn một chút.” Chu Diệp
Chương chậm rãi dặn dò, giọng rất hiền hoà, Khổng Lập Thanh nước mắt
vẫn ướt má, khóc không thành tiếng.

Đêm hôm đó hai người không làm tình, Khổng Lập Thanh giống như

đứa trẻ cuộn trong lòng Chu Diệp Chương, khóc cho đến lúc mệt quá thì
ngủ thiếp đi. Một giấc ngủ ngon chưa từng thấy, Khổng Lập Thanh mơ hồ
cảm thấy dù bản thân có quay hướng nào vẫn được bao bọc trong một vòng
tay ấm áp, ngủ bao lâu cũng thấy yên tâm, một loại cảm giác vừa an toàn
vừa ngọt ngào mà cô chưa từng nếm trải suốt nửa đời qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.