Đã rất lâu Khổng Lập Thanh không gặp Lục Húc, anh ta vẫn mực một
bộ complet nghiêm chỉnh như lần trước, khuôn mặt nghiêm nghị, đóng hộp
từ đầu đến chân, cả người toát ra vẻ chỉnh chu không có gì để soi mói.
Lục Húc bước qua đứng một bên cách chỗ Chu Diệp Chương ngồi
chừng hai bước chân, nhìn thấy Khổng Lập Thanh, Lục Húc chẳng chút
ngạc nhiên, anh ta tự nhiên quay về phía cô gật đầu nhẹ thay cho câu chào.
Khổng Lập Thanh khẽ cười lại với Lục Húc, cũng ngầm coi là đã chào hỏi
xong.
Chu Diệp Chương hiển nhiên sớm biết Lục Húc đi vào, nhưng anh vẫn
ôm Vạn Tường ngồi nguyên tư thế cũ, mấy phút sau anh mới buông tay cậu
bé ra, ngẩng lên chậm rãi hỏi một câu: “Có việc gì không?”
Cùng lúc Chu Diệp Chương hỏi Lục Húc, A Thần bên cạnh cũng rống
lên một câu đầy giận dữ: “Đầu đất, không thấy bên kia có người à, sao còn
xông lên?” Câu này rõ ràng A Thần đang mắng Vạn Tường, Vạn Tường
cũng không chịu kém cạnh, hét trả: “Không phải phân công em yểm trợ
sao? Rõ ràng là không nhìn thấy, lại còn trách em!”
Chu Diệp Chương nói không to, gần như giọng anh bị chìm dưới tiếng
gào thét của A Thần và Khổng Vạn Tường, nhưng Lục Húc khẽ cúi người
kính trọng nói trong tiếng ồn ào: “Cậu ba nhà họ Lâm gửi quà mừng năm
mới tới anh, còn nhắn tối nay mời anh và cô Khổng tham gia tiệc tối.”
“Anh ta gửi gì vậy?” Chu Diệp Chương hỏi Lục Húc.
“Là một cây quất rất to, người giao hàng còn đang đợi trong thang
máy, em chưa cho họ chuyển vào, anh có muốn xem trước một chút
không?” Lục Húc vẫn giữ tư thế hơi khom người, thái độ kính cẩn khác
thường.
Chu Diệp Chương thả lỏng người, dựa lưng vào chân Khổng Lập
Thanh buông dưới sofa, chậm rãi trả lời: “Bảo họ mang đến đây tôi xem