BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 281

Tiếng hét của Khổng Lập Thanh như tiếng khóc xé lòng, đây là việc

cuối cùng cô muốn xin Chu Diệp Chương thay cô lo liệu, nhưng cô không
biết anh có thể hiểu không.

Chu Diệp Chương nghe tiếng hét của Khổng Lập Thanh thì chầm

chậm dừng bước, Khổng Lập Thanh chăm chú nhìn anh, thấy anh càng
chạy càng chậm, khuôn mặt càng lúc càng lo lắng. Cuối cùng anh dừng lại,
cô nhìn thấy miệng anh mấp máy, anh nói: “Đợi anh.”

Khổng Lập Thanh nước mắt như mưa, từ trong xe không nhìn thấy

hình bóng Chu Diệp Chương đâu nữa, cô nhoài người về phía trước, ngực
dán vào phía sau ghế lái, nhưng cũng chỉ nhìn thấy anh trong thoáng chốc.
Chiếc xe chạy ra khỏi ngõ, bóng Chu Diệp Chương cũng biến mất, cô rơi
vào u mê. Trên đời này, điều cuối cùng khiến cô vướng bận, ngoại Vạn
Tường ra còn có anh.

Khổng Lập Thanh ngồi trở lại ghế, nước mắt hoen mi khiến cô chỉ

nhìn được mọi thứ mờ mờ. Cô không thể cầm được nước mắt, trong lòng
có quá nhiều suy nghĩ rối ren mang theo nỗi sợ sinh ly tử biệt. Chỉ trong
một chớp mắt, cô đột nhiên nhận ra mình vô cùng không muốn rời xa anh,
thậm chí nó còn khiến cô tuyệt vọng hơn so với nỗi sợ phải rời xa Vạn
Tường. Rất nhiều ký ức hiện lên trước mắt cô: Trong ánh hoàng hôn, lần
đầu tiên anh cầm tay cô nói: “Em hãy thông cảm cho tôi”; Anh khẽ vỗ lưng
cô nhắc nhở: “Thẳng lưng bước đi”; Anh còn nói với cô: “Không cần lo
lắng, anh sẽ khiến không ai dám khinh thường em”...

Khổng Lập Thanh càng lúc càng khóc nức nở, ngày tháng bình đạm

mà trôi mau, rất nhiều chuyện trước đây chẳng để tâm cứ mặc nó trôi theo
thời gian, đến lúc này đột nhiên nghĩ lại mới nhận ra từ trước tới giờ anh
luôn đối xử tốt với cô, quý trọng cô đến thế.

Khổng Lập Thanh co ro trên ghế ngồi khóc, cô không khóc thành

tiếng nhưng cũng không cầm được nước mắt, dường như bao nhiêu khổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.