BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 300

Chu Diệp Chương biết Vạn Tường chưa ngủ, anh đưa tay đỡ cậu bé lại

sát mình, Vạn Tường quay lại đối mặt với anh, hai người một lớn một nhỏ
lặng lẽ nằm cạnh nhau không lên tiếng.

Rất lâu sau, Vạn Tường đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo ngủ phía

trước ngực Chu Diệp Chương thầm thì: “Chú, mẹ cháu có chết không?”
Giọng nói non nớt của Vạn Tường vang lên giữa màn đêm thanh tĩnh, làm
chấn động cả trái tim Chu Diệp Chương.

Chu Diệp Chương nhìn lên trần nhà ngây ra một lát, sau đó nghiêng

người ôm Vạn Tường vào lòng, khẽ hôn lên trán cậu bé một cái, khẽ khẳng
định chắc chắn: “Mẹ cháu sẽ không sao.”

Vạn Tường túm chặt lấy ngực áo anh không đáp lại, cuối cùng cậu bé

cũng dần dần chìm vào giấc ngủ mệt nhọc, cả đêm đó Vạn Tường cứ nắm
chặt áo anh như vậy, không buông tay. Nghe tiếng thở đều đều của Vạn
Tường, Chu Diệp Chương muốn xoay người nhưng sợ làm cậu bé tỉnh dậy,
anh cũng không dám cử động mạnh, yên lặng nằm ngửa mặt nhìn lên trần
nhà, một lúc lâu sau, tiếng thở dài nhè nhẹ thoát ra từ miệng anh: Em tuy
rất ngốc nhưng lần này nhất định phải nhớ lựa thời lựa thế, quan trọng nhất
là phải giữ được mạng sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.