BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 298

là những người đặc biệt, giờ đây ôm cậu bé bỗng nhiên anh thấy lòng mình
nảy nở một loại tình cảm yêu thương che chở. Biểu hiện của Vạn Tường
không hề làm anh thất vọng, cậu bé thông minh, nhạy cảm, đồng thời lại
cũng có một loại khí chất bình tĩnh tự nhiên. Chút an ủi xen lẫn chua xót
dâng trong lòng Chu Diệp Chương, anh biết cảm giác này rất đặc biệt, ấm
áp mà xót xa nhưng lại có tác dụng hàn gắn vết thương lòng. Những năm
tháng sau này, anh sẽ có những đứa con của riêng mình, nhưng đứa trẻ này
đối với anh mà nói, mãi mãi giữ một vị trí vô cùng đặc biệt.

Đưa tay lau sạch nước mắt trên má Vạn Tường, Chu Diệp Chương cúi

xuống nói với cậu bé: “Vạn Tường, cháu có tin chú không?”

Từ trước tới nay, Chu Diệp Chương và Khổng Vạn Tường không quá

thân thiết, trong suy nghĩ của Vạn Tường, Chu Diệp Chương luôn có một
vẻ nghiêm nghị không thể đùa bỡn, cậu bé biết anh cũng nuông chiều cậu,
nhưng đó là kiểu nuông chiều trong giới hạn. Khổng Vạn Tường cho rằng
Chu Diệp Chương là một người quyền uy, cho nên dù được nuông chiều
cậu cũng luôn biết phải giữ khoảng cách với anh, vì vậy trong nhà, anh là
người cậu bé xa cách nhất. Thế mà lúc này, Chu Diệp Chương trước mặt
cậu biểu hiện rất tình cảm, gần như mất hết vẻ nghiêm trang lạnh lùng
thường ngày, giống như nơi an toàn nhất trong gió bão. Khổng Vạn Tường
tâm trí còn non nớt, lại đang cảm thấy cô độc vì mất đi chỗ dựa nên không
khỏi hoảng hốt, mà Chu Diệp Chương lại vững chãi như thế khiến cậu
không khỏi nảy sinh ý dựa dẫm.

Vạn Tường ngước nhìn Chu Diệp Chương qua màn nước mắt, khe khẽ

gật đầu, Chu Diệp Chương nhẹ nhàng lau mặt cho Vạn Tường, nói: “Chú
sẽ cứu mẹ cháu về, chú đảm bảo.”

Vạn Tường nấc nghẹn hỏi lại Chu Diệp Chương: “Bao giờ thì chú mới

cứu được mẹ về?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.