BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 303

Khổng Lập Thanh thu lại ánh mắt ngoài cửa xe, nhìn Lâm Bội một cái

rồi bình thản trả lời: “Tôi không có chuyện gì để nói với anh.” Câu nói này
của Khổng Lập Thanh thật sự không chứa chút tức giận nào. Cô là người
khá khép kín lại khó gần, Lâm Bội với cô mà nói là vẫn còn là người lạ, cô
chẳng biết nói chuyện gì với anh ta.

Mặt Lâm Bội không có biểu cảm gì, chỉ là ánh mắt tối đi một chút, lời

nói ra cũng trầm hơn: “Nói đại gì đó đi. Bây giờ tôi rất cần người nói
chuyện.”

Khổng Lập Thanh kinh ngạc nhìn lại anh ta, Lâm Bội đã quay đi chăm

chú nhìn phía trước. Đây là đoạn đường cao tốc đông đúc, xe bọn họ chạy
với tốc độ không quá nhanh, cũng không ngừng có xe vượt lên trên họ,
trong ánh đèn xe khác vượt qua, khuôn mặt Lâm Bội vẫn tái nhợt, nhưng
chí ít ánh mắt cũng tỉnh táo hơn. Khổng Lập Thanh lại nhìn ra cửa sổ, lúng
túng giải đáp thắc mắc của anh ta: “Tôi không có thói quen nói chuyện với
người lạ.”

Sau một khoảnh khắc im lặng, trong chiếc xe nhỏ hẹp, giọng Lâm Bội

vang lên càng rõ hơn: “Cô biết không? Thật ra lúc trước tôi bảo cô nói
chuyện với tôi, lúc đó quả thật tôi đã không chống đỡ nổi nữa rồi, tôi chỉ
muốn buông tay lái mà ngất đi, tôi đã nghĩ có khi tôi chết như vậy lại tốt
hơn.” Giọng Lâm Bội như từ vực sâu truyền đến, lạnh như băng.

Tận đáy lòng Khổng Lập Thanh khẽ run lên, cô không nhịn được quay

sang nhìn anh ta thật kỹ, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tại sao cuối cùng anh lại
không làm?”

Ánh mắt Lâm Bội vẫn chăm chú như cũ, giọng anh ta trống rỗng vang

lên: “Bởi tôi đột nhiên nhớ ra mình đã hứa với cô, bất kể kết quả cuối cùng
xấu đến đâu, tôi cũng sẽ không để cô chết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.