Rồi cô ngừng lại, nhìn tay mình mới nói tiếp: “Nếu có thuốc chống viêm,
uống được là tốt nhất.”
Trong phòng vẫn yên tĩnh, cứ như thể không có ai tiếp nhận câu nói
của cô, Khổng Lập Thanh cũng chẳng quan tâm có ai nghe cô nói hay
không, nhanh chóng thu dọn ít đồ trên bàn cho vào hộp cứu thương xong
vội vã định đi ra cửa.
“Cô ở nhà đối diện?” Bước chân hướng ra phía cửa của Khổng Lập
Thanh dừng ngay tức khắc. Cô đã quá biết, vận khí của mình không tốt đến
mức này, nhắm mắt lại một cái coi như chấp nhận trò đùa của số phận,
Khổng Lập Thanh quay người lại.
Người đàn ông đã ngồi lên, lưng dựa vào thành ghế sofa, ánh mắt
chiếu thẳng vào Khổng Lập Thanh, nó quá sắc bén, Khổng Lập Thanh và
anh ta đấu mắt không được lâu. Cô có thói quen di chuyển ánh mắt mỗi khi
chạm phải cái nhìn của người khác, ở bên cạnh sẽ cảm tưởng cô và anh ta
đang chằm chằm nhìn nhau, kỳ thực cô đang nhìn vào đôi môi anh ta.
Người đàn ông im lặng nhìn Khổng Lập Thanh không nói gì, một lúc
lâu sau mới ra hiệu cho Lục Húc bằng ánh mắt, Lục Húc lập tức hiểu ý,
quay sang nói với Khổng Lập Thanh: “Cô Khổng, thật sự xin lỗi, đêm nay
có lẽ chúng tôi phải ở nhờ nhà cô một đêm.”
Thế này tính là nửa cưỡng ép, nếu như Khổng Lập Thanh phản đối nó
sẽ chính thức biến thành cưỡng ép thực sự. Khổng Lập Thanh hiểu rất rõ,
cô cũng đã nhìn thấu, hai người đàn ông này tuyệt đối không phải kiểu
người tuân thủ pháp luật sống trong thế giới hòa bình. Sát khí trên người họ
quá đậm, lúc này Khổng Lập Thanh nghĩ ngay đến cậu nhóc trong căn
phòng đối diện, cô đứng im đó do dự.
Người đàn ông không cho cô thời gian suy nghĩ, anh ta bám vào tay
Lục Húc để đứng dậy, đi đến bên cạnh Khổng Lập Thanh, rồi mới quay lại