BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 379

Lâm Bội thực ra còn một câu “Anh xin lỗi” muốn nói, nhưng Khổng

Lập Thanh mặt lạnh lùng, ánh mắt khinh bỉ khiến anh ta không thể mở
miệng nói tiếp.

Khổng Lập Thanh thật ra đã không còn đủ sức để đối đáp với anh ta,

nếu lúc này cô còn sức, còn minh mẫn, cô sẽ quay lại lớn tiếng mà quát anh
ta một tiếng thật to “Cút”! Cô ghét anh ta, cũng kinh tởm anh ta, trước đây
vốn cũng có chút đồng cảm, nhưng qua hơn hai mươi giờ bị hành hạ đến
sức cùng lực kiệt, chút tình cảm ấy cũng đã bị bào mòn hết. Đỉnh đầu cô bị
mặt trời chiếu vào nóng bừng, cô rất muốn ra khỏi nơi đây, chỗ này thật
khiến cô sợ hãi và ghê tởm.

Khổng Lập Thanh loạng choạng bước qua cổng khu nhà, chiếc

Cadillac quen thuộc đã đậu ven đường, khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe,
nước mắt Khổng Lập Thanh không kiềm được mà ứa ra.

Chu Diệp Chương từ trên xe bước xuống, hai người còn đứng cách

nhau cả mét, lẳng lặng nhìn nhau, một lúc lâu cả hai cùng không nói năng
gì. Dưới ánh mặt trời chói chang, Khổng Lập Thanh cảm giác dù có cố thế
nào cũng không thể nhìn rõ mặt anh. Cô đứng thẳng lưng, đầu ngẩng cao,
cố gắng thể hiện mình mạnh mẽ, nhưng giọng lại nghẹn ngào nức nở: “Em
không khai gì hết.” Cô cố gắng cứng cỏi như vậy nhưng tư thế vẫn mang
vài phần ấm ức lẫn oán trách, chỉ có nước mắt vẫn được cô cố kìm không
cho rơi xuống.

Chu Diệp Chương đứng bên cửa xe, màn ngụy trang bình thản trên

mặt đến đây đã bị chọc thủng, mắt anh thoáng nhói lên tia nhìn đau xót.

Cô oán anh, oán anh đã làm cho cô phải khổ. Hai người vẫn đứng cách

xa nhìn nhau, khoảnh khắc này không biết khoảng cách giữa họ là càng gần
hơn hay càng xa hơn trước, Chu Diệp Chương nắm chặt tay sau đó bước về
phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.