BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 434

Quay nhìn thấy Chu Diệp Chương đang cười: “Biết nói ra yêu cầu của

mình, có tiến bộ.” Khổng Lập Thanh cũng cười đáp lại, nhẹ nhàng gỡ tay
anh để đi vào nhà tắm.

Liền mấy ngày tiếp sau, Khổng Lập Thanh đều được Lâm Diên “dạy

dỗ”. Lâm Diên cũng rất bận việc nên từ ngày thứ hai để tiết kiệm thời gian,
cô ấy không đến đón Khổng Lập Thanh nữa, mà hàng ngày trước ba giờ
Khổng Lập Thanh sẽ ngồi xe nhà đi đến khu cao cấp ở trung tâm thành phố
của Lâm Diên để “thỉnh giáo”. Trong gần một tuần Lâm Diên dạy cô thế
đứng, thế ngồi, trang điểm, khiêu vũ… tất nhiên chỉ dạy này ở mức cưỡi
ngựa xem hoa. Cuối cùng Lâm Diên chuyển cho Khổng Lập Thanh cả đống
sách vở để tự nghiên cứu rồi cho cô “tốt nghiệp”. Đào tạo cấp tốc như vậy
không phải vì Lâm Diên thiếu trách nhiệm hay muốn qua loa thoái thác, mà
là Khổng Lập Thanh đã đến lúc phải đi gặp Chu lão phu nhân.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Khổng Lập Thanh đến Hồng Kông một tuần, thời gian không dài

không ngắn, nhưng đối với “cô dâu mới”, thời hạn “bái kiến” bề trên như
vậy là quá chậm trễ rồi.

Chọn ngày cuối tuần, giống như đi nộp mạng, Khổng Lập Thanh dậy

sớm sửa soạn kỹ càng từ đầu đến chân, sau đó nơm nớp sợ hãi theo Chu
Diệp Chương lên xe. Thực ra trong lòng cô chưa chắc đã muốn đi, nhưng vì
con trai đang ở đó nên cô không thể không đi. Từ khi Khổng Vạn Tường bị
đưa tới đó ngay ngày thứ hai đến Hồng Kông đã không trở về, suốt thời
gian đó chỉ gọi về cho cô mấy cuộc điện thoại. Vạn Tường nói điện thoại
giọng rất vui vẻ, thi thoảng còn cười khanh khách rất sảng khoái, nhưng lại
chẳng có ý định về với mẹ. Cho dù cô biết Vạn Tường đang vui nhưng tận
sâu trong lòng vẫn không yên tâm.

Nhà cũ của họ Chu là một biệt thự lớn giữa lưng chừng núi, từ cổng

vào đến nhà còn phải ngồi xe một đoạn. Bên đường là bãi cỏ xanh và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.