chưa tìm ra manh mối đã thấy trên đầu truyền đến tiếng nói: “Vừa xong tôi
quên chưa nói, đêm qua Lục Húc đã thay đổi đường dây điện thoại nhà cô
một chút.”
Khổng Lập Thanh ngẩng phắt lên nhìn, người đàn ông này không biết
đã đứng đó từ lúc nào, anh ta chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, chẳng chút
khách khí tiến lại gần, ngồi xuống chiếc ghế dựa duy nhất kê bên bàn làm
việc.
Khổng Lập Thanh động não cái là hiểu ngay, đêm qua bọn họ không
cho cô đóng cửa thư phòng, ngắt đường dây điện thoại của cô là vì sợ cô
liên lạc với bên ngoài. Nghĩ đến đây cô mới giật mình nhận ra từ tối qua
đến giờ cô không nhìn thấy di động đâu.
Người đàn ông dường như cũng đọc được suy nghĩ này, bèn nói: “Di
động của cô đang ở trên bàn trà, Lục Húc vừa để nó ở đấy.”
Khổng Lập Thanh rất tức giận, nhưng cô lại không dám la hét cho hả
giận, cô vẫn ngồi xổm dưới đất, phía sau là case máy tính, trông có chút
cam chịu đáng thương.
Người đàn ông cũng ngồi bất động nhìn người phụ nữ bất động, đáy
mắt anh ta có chút trầm mặc, khuôn mặt tĩnh lặng như nước.