BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 45

Biểu tình và ngữ khí của Lục Húc đều rất chân thành, Khổng Lập

Thanh cũng không thấy khó chịu với lời thỉnh cầu của họ, nghĩ một lát cô
nói: “Tôi chỉ biết nấu mỳ.” Thực ra Khổng Lập Thanh không chỉ biết nấu
mỳ, ngay từ nhỏ, một bữa sáng đã không làm khó được cô, từ góc độ chăm
sóc bệnh nhân, cô nên nấu cháo hoặc món gì đó, nhưng cô không thích họ,
cho nên cũng không muốn cầu kỳ.

Lục Húc không có ý kiến gì thêm, gật đầu nói: “Vậy làm phiền cô.”

Khổng Lập Thanh nấu mỳ theo cách của người miền Nam. Đầu tiên

cho mỳ vào nước đun sôi, sau đó cho thêm rau quả đun cùng, rồi nêm nếm
gia vị, một ít mỡ lợn tự rán, xì dầu, muối, mỳ chính, và một chút hành lá,
xong múc ra bát tô to. Bát mỳ bày ra xanh xanh trắng trắng nhìn rất ngon
mắt, Khổng Lập Thanh cũng rất thích ăn. Cô lớn lên ở miền Bắc, món mỳ
miền Nam này là cô học từ mẹ, điều duy nhất cô không bao giờ quên mỗi
khi nhớ về bà là bà luôn nấu món mỳ này cho cô ăn.

Khổng Lập Thanh nấu ba bát mỳ to, bê ra bàn ăn rồi nói vọng vào

phòng khách: “Mỳ nấu xong rồi, ăn thôi.”

Khổng Lập Thanh gọi xong người là ngồi xuống ăn luôn, hai người

kia đi vào ngồi xuống, cô cũng chẳng ngẩng lên nhìn. Chỉ khi đã ăn hết nửa
bát mỳ, cảm giác có đôi mắt đang nghiên cứu mình, một chút xấu hổ dâng
lên trong lòng, mặt cô cũng nóng dần lên.

Khổng Lập Thanh chỉ cần không ốm đều sẽ ăn rất khỏe, cô thích tất cả

các loại thức ăn, khi ăn bất cứ thứ gì cũng rất chuyên chú. Hồi nhỏ cô đã
trải qua những lần suýt chết đói, cha cô tuy không phải rất nghèo, ngược lại
những năm đó chuyện cơm áo chẳng phải vấn đề, nhưng ông ta lại có một
sở thích đáng sợ là bỏ đói cô. Thuở nhỏ cứ ít lâu cô lại bị bỏ đói mấy ngày,
no dồn đói góp, cô trở nên có xu hướng nghiện đồ ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.