BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 67

Khổng Lập Thanh ngồi xổm trước mặt Vạn Tường, xem xét vết

thương trên đầu gối cho thằng bé, đúng như cô nghĩ, đầu gối Vạn Tường
chỉ là bị trầy da, không quá nghiêm trọng, cô nhẹ giọng hỏi: “Đau không
con?”

Khổng Vạn Tường bưng mặt đứng lên, mắt ngân ngấn nước, muốn

khóc nhưng lại cố kìm nước mắt không cho chảy xuống. Khổng Vạn Tường
là đứa trẻ có ngoại hình kế thừa được những nét đẹp của bố và mẹ, cho dù
bây giờ đang còn là một đứa bé, khuôn mặt chưa có góc cạnh, nhưng nhìn
đã thấy môi hồng răng trắng, ngũ quan thanh tú, cứ theo đó mà đoán sau
này hẳn sẽ là một anh chàng đẹp trai. Khuôn mặt cậu bé bây giờ hiện rõ vẻ
chịu đựng, muốn khóc mà không dám khóc. Khổng Lập Thanh nhìn Vạn
Tường một lát, đột nhiên bật cười, cô giơ tay bẹo má cậu bé: “Con muốn
khóc thì cứ khóc đi, nhịn làm gì?”

Bị Khổng Lập Thanh trêu như vậy, cũng không cãi lại, nó muốn cười

nhưng lại ngượng, vậy là cúi đầu chui tọt vào vòng tay Khổng Lập Thanh.

Cô ôm Vạn Tường đứng dậy, dịu dàng hỏi: “Chúng ta không chơi nữa,

về nhà bôi thuốc được không?”

Vạn Tường gục trong vòng ôm ấm áp, nói nhỏ: “Mẹ, Vạn Tường đau

muốn chết luôn.”

“Mẹ biết rồi, lát nữa về nhà bôi thuốc sẽ đỡ.” Khổng Lập Thanh an ủi

mấy câu rồi bế cậu bé vào trong khu nhà.

Bôi thuốc cho Vạn Tường xong, Khổng Lập Thanh để cậu bé tự ngồi

xem ti vi còn mình thì xuống sân khu nhà cất xe đạp.

Lúc này đã là chập choạng tối, xung quanh khu nhà đều đã lên đèn.

Khổng Lập Thanh xuống sân dựng xe lên, lúc chuẩn bị dắt xe vào nhà, mắt
cô thoáng thấy bóng người đi về phía mình. Ánh sáng hơi yếu, Khổng Lập
Thanh không có cách nào nhìn rõ, cũng không có ý định nhìn rõ, Vạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.