BÃO - Trang 88

“Anh bạn tôi bỏ đi.” Cô ấy không kêu la, không trách giận. Cô chỉ

ngồi bệt dưới đất, trong phòng sau cửa tiệm nơi chúng tôi đã làm tình.

Khi ấy là buổi tối. Những tối khác, mọi sự bắt đầu quanh giờ này,

khi bầu trời còn sáng và bóng tối ra khỏi nơi ẩn nấp rồi lan tỏa trong
các ngôi nhà. Tôi không cần giải thích, cô đã biết. Đây là lợi thế khi
sống trên một hòn đảo, mọi chuyện đều được biết rất nhanh.

Cô đã không thắp những ngọn nến thơm. Chỉ một bóng đèn trần trụi

lủng lẳng nơi đầu dây, nơi những con bướm đêm lao vào và tự thiêu.
Chúng tôi không trò chuyện với nhau. Chúng tôi có thể nói gì chứ? Vả
lại, chúng tôi chưa bao giờ thực sự trò chuyện. Chỉ vài lời bâng quơ,
vài câu pha trò, vài lời ngọt ngào để mơn trớn nhau, vài lời để khám
phá những thói trụy lạc của chúng tôi cũng nên. Hoặc giả vài tiếng kêu
khẽ, vài tiếng làu bàu nho nhỏ, vài hơi thở và vài cái liếm nhẹ. Cứ như
thể cô không có tên vậy. Vì chúng tôi người nọ chẳng có tên với người
kia, có phải như thế nghĩa là chúng tôi không tồn tại? Cô gái Huế
không có tên, cả cô ấy cũng vậy. Những tên lính hãm hiếp cô không
phải là người, mà chỉ là những cỗ máy chiến tranh. Tôi nhìn người đàn
bà này, ngồi xổm trong gian phòng nhỏ ngổn ngang thùng các tông, tôi
có cảm tưởng như mình đang quay trở lại ba mươi năm về trước, trên
ngưỡng cửa gian phòng u tối ấy lúc tội ác chuẩn bị diễn ra.

Tôi không thể ngồi với cô ấy. Tôi không thể làm gì khác ngoài đứng

im, nhìn cô ấy, còn cô không nhìn tôi, cô đã quay mặt vào tường. Cuộc
đời thật cay đắng. Cuộc đời không bao dung, trừ đôi khi, nhờ phép
mầu, khi ta gặp được ai đó mà ta không được chuẩn bị để gặp, một
thiên thần, một thiên sứ, một người thân quen với Thượng đế.

Cô ấy, ở đây, trong hang ổ dược sĩ của mình, với những bình những

lọ và dầu gội, cô ấy chẳng là sứ giả của thứ gì hay của ai, cô không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.