BÃO - Trang 32

Ngày nào tôi cũng gặp Ngài Philip Kyo. Thời gian đầu, tôi tìm đến

gặp ông. Sau giờ học, hoặc vào những ngày nghỉ, tôi băng qua cánh
đồng, đi dọc bờ biển cho đến khi gặp được ông. Bây giờ thì ông đến
tìm tôi. Tôi thường đợi ở bãi đá. Ông đến mang theo cần câu. Ông
quăng cần một lúc, nhưng chán ngay bởi ông chẳng bao giờ câu được
gì. Chỉ vài con cá bé tí trong veo mình đầy xương dăm. Tôi mà thả cần
thì toàn được những con cá to, điêu hồng hoặc cá bơn chẳng hạn. Ngài
Kyo không có khiếu cho lắm. Ông chật vật mãi mới móc được con
tôm vào lưỡi câu, tôi đã giải thích cho ông phải làm thế nào, bắt đầu từ
đầu rồi xiên đến tận đuôi nhưng vô ích. Ông vẫn không làm được.
Ngón tay ông to, vụng về. Nhưng tay ông được giữ gìn cẩn thận, tôi
thích thế. Móng tay ông không bị gãy, ông chăm sóc chúng bằng một
chiếc bấm móng tay và chiếc giũa, và tôi thích vậy. Tôi không thích
đàn ông có móng tay bẩn thỉu như gã Brown, bồ của mẹ tôi. Ngài Kyo
có đôi bàn tay hơi nhăn nheo, da khá đen, và lòng bàn tay hồng hào.
Kể cả là đôi tay ông có vụng về thì da lòng bàn tay lại rất nhẵn và khô,
bởi tôi ghét nhất trên đời đàn ông có đôi tay ướt. Bàn tay nóng và ướt
khiến tôi rùng mình ghê tởm. Tôi ấy à, tay tôi lúc nào cũng khô, khô
và lạnh. Cả chân tôi cũng lạnh, nhưng hình như phần lớn phụ nữ đều
vậy cả.

Chúng tôi cùng nhau câu và trò chuyện cho đến khi trời tối. Thường

thì chúng tôi chẳng để ý đến câu. Khi gió lớn và biển động thì câu
cũng chẳng được gì. Đám cá sẽ ở sâu dưới nước, nấp trong hang của
chúng. Ngài Kyo ngồi trên mỏm đá, bất động, ông ngắm biển. Khi
ngắm biển trông ông buồn lắm. Cứ như thể màu của biển nhập vào đôi
mắt ông.

“Ngài nghĩ gì thế?” tôi hỏi ông. Liệu một con nhóc mười ba tuổi có

thể quan tâm đến điều mà một người già suy nghĩ không? Ông thậm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.