BÃO - Trang 34

và đã có ngực, còn kinh nguyệt thì cũng đã có được một thời gian. Tôi
bắt đầu có từ đầu năm học. Lần đầu tôi thấy là ở trường, ngay trên lớp,
tôi xấu hổ đến mức không dám đứng dậy khỏi ghế. Một lần khác, tôi
làm giường ướt đến mức cứ ngỡ mình tè dầm trong lúc ngủ, nhưng
hóa ra là máu. Tôi phải dậy giữa đêm và giặt ga ngoài trời với nước
lạnh, bởi mẹ luôn nhắc tôi muốn giặt sạch vết máu phải dùng nước
lạnh.

“Thế còn ngài thì sao?” Tôi gọi ông là “ngài”. Giống như trong

quân ngũ người ta thường nói: “Vâng, thưa ngài chỉ huy” hoặc
“Không, thưa ngài chỉ huy.” Như thể đến lượt tôi có quyền được hỏi.
Nhưng tôi quên mất là ông đã hỏi gì đâu. “Ngài có vợ không? Ngài có
con không?” Ông lắc đầu: “Không, không vợ, không con. - Thế thì
buồn nhỉ, ai sẽ chăm sóc ngài khi về già?” Ông nhún vai, rõ là ông
chẳng bận tâm.

Sau đó, cả tôi lẫn ông không nói gì thêm, một lúc lâu. Tôi nghĩ

những câu hỏi đời tư làm phiền ông. Ngài Kyo có một gương mặt dễ
dàng bưng kín lại. Đó không phải kiểu người mà bạn có thể gặp hằng
ngày, kiểu người sẵn sàng hơi một tí là bắt chuyện. Ông là một người
khá bí hiểm. Trên mặt ông có một bóng đen. Khi tôi nói với ông, bất
ngờ có gì đó như một đám mây lướt ngang trước mắt ông, phía trên
trán ông.

Tôi và Ngài Kyo cùng nghĩ ra một trò chơi ngộ nghĩnh. Tôi không

nhớ ông bắt đầu trước hay tôi nữa. Chúng tôi thường chơi trò này khi
bóng đen ấy xuất hiện trên gương mặt ông. Lúc đầu chúng tôi chạm
vào những vật trên bờ biển, những thứ vớ vẩn như mẩu gỗ hay lá tảo.
Rồi chúng tôi quyết định làm như thế lần lượt từng người một, giả vờ
như đang di chuyển những quân cờ hay những con bài đô mi nô. Chỉ
là những thứ vớ vẩn thường tìm được trên cát, hoặc dưới hốc đá,
những cành cây nhỏ, lông chim, vỏ sò rỗng. Chúng tôi đặt chúng trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.