BÃO - Trang 83

một chòm lông đen dựng đứng như mào gà! Tôi nhìn thấy tất cả rất rõ,
dù tranh tối tranh sáng, tôi để ý từng chi tiết, từng hình bóng, từng nếp
da. Tôi không nhìn thấy ai quen biết nữa, chỉ là một người đàn ông với
một người đàn bà. Cùng nhau họ giống như một động vật không tồn
tại trên trái đất, một loài cua-nhện tám chân, trắng và đen, lông lá từng
phần, gần như không đầu, đang cử động chậm rãi, chậm rãi, tại chỗ,
không tiến lên, xoay quanh chính nó, trượt và xoay, những bàn chân
chống xuống nền gạch, những cánh tay dang rộng, thở, thì thầm, thở,
thở dài... Còn tôi lại dán mắt vào lỗ khóa! Và con vật tiếp tục cử động,
chậm chạp và uể oải, tôi thấy da thịt nó rung lên dọc hai đùi, bụng
phồng lên rồi xẹp xuống, lộ một lỗ đen mở rồi khép, và ngực ngửa lên,
cổ căng ra với nhịp lên xuống của yết hầu, và nó khẽ rên rỉ, và nó rì
rầm với giọng trầm, giọng kép, nhưng không nói thành lời, chỉ là
những tiếng làu bàu, tiếng khọt khẹt, tiếng của loài vật thở, tiếng của
bò trong đêm, tiếng chó chạy, tiếng sò khép lại khi triều xuống, tiếng
chết chóc khi con dao đâm sâu vào đầu cá. Và mắt tôi dán chặt hơn
nữa vào lỗ khóa! Tôi không còn hiểu điều mình đang thấy nữa! Những
người này là ai, những cẳng chân kia của ai, những cánh tay kia của ai,
những sợi tóc rủ trên nền gạch kia của ai, những giọng nói kia, những
tiếng rên kia, những tiếng thì thầm kia của ai? Của ai? Tôi không biết
mình đã bỏ đi thế nào. Giật lùi, bò bằng cả chân lẫn tay, hoa mắt vì
ánh nến rọi luồng hình ảnh dập dồn qua lỗ khóa. Trong vài giây, tôi
bước trên những con phố lộng gió, hai tay dang ra, mắt không thấy gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.