BÁO CÁO CHÍNH PHỦ - Trang 26

để nói, cứ đợi cho trời sáng, đợi khuôn ánh sáng hình vuông ấy chênh chếch
chiếu vào từ ô cửa sổ giám sát, sau đó dịch chuyển dần trên tường gạch, kéo
dài, biến dạng, biến thành hình cái chùy, cuối cùng biến thành một chùm
đường xiên mờ nhạt tản mát dần. Bên ngoài bức tường bao có một tiếng bò
kêu xa tít, làm tôi giật mình: là Mồm to báo tin tức gì chăng? Bên ngoài bức
tường bao vọng đến tiếng động cơ máy đóng cọc gầm vang, lại làm tôi giật
mình nghĩ: là tiếng tim đập thình thịch của Mồm to chăng? Còn có một âm
thanh, mới nghe như tiếng kêu của trẻ con, nghe kỹ giống tiếng kêu của trẻ
con, nghe đi nghe lại phát hiện đó đúng thật là tiếng kêu của trẻ con.

Bất kỳ một loại âm thanh quen thuộc nào cũng đều trở nên xa lạ.

Nhân viên đưa cơm đã tới quát tháo, không ai mở cửa lấy cơm, cũng

không ai lấy đồ của mình ra ăn. Chúng tôi cứ ngồi ngây ra đó, không rõ vì
sao cảm thấy khó chịu như vậy.

Hôm ấy tôi mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy mình lấy một thỏi phấn làm

điếu thuốc giả, một đầu tô mực đỏ để làm đầu cháy. Tôi phì phèo điếu thuốc
rởm ấy, rất giống một cảnh sát ngầm, khệnh khạng bước ra cửa. Bọn cảnh
sát không trông thấy điếu thuốc giả trên môi tôi, không ai nhận ra tôi đang
cải trang với điếu thuốc giả, từng người mỉm cười với tôi, gật đầu, hỏi
thăm, lần lượt nhường đường một cách ngớ ngẩn, để mặc tôi bước từng
bước qua cổng lớn số một, qua cổng lớn số hai, cứ thế đi tới biển người trên
đường lớn, cứ đi như chốn không người.

Tôi tỉnh dậy, không biết giấc mộng kia có ý nghĩa gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.