Daniel Grandclément
BẢO ĐẠI, HAY LÀ NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA VƯƠNG QUỐC
AN NAM
Dịch giả : Chưa rõ
Chương 19
Sắc xuân tô điểm lên cố đô Huế những màu êm dịu. Sau những cơn mưa đông
liên miên rả rích không dứt, những tán cây được tô sắc hồng êm ả như được giải
phóng, như một lời hứa hẹn hạnh phúc. Đặc biệt là trong năm 1946 nầy, dân
chúng cố đô, và cả gia đình hoàng gia đều đặc biệt cảm nhận được điều nầy.
Ông Hà Phú Hương vừa ở Trung Quốc về, đến Hà Nội sau khi báo cáo với Hồ
Chí Minh đã về Huế báo tin cho bà Nam Phương biết.
Bà Nam Phương không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe ông Hương kể chuyện nhưng
cũng không giấu nổi nỗi buồn sâu lắng vì từ nay bà thực sự phải sống lẻ loi đơn
chiếc. Bà vẫn nói là không hề biết chồng mình có ý định chu du ở ngoại quốc.
Nhưng dẫu sao, ông đã đột ngột quyết định không trở về. Mắt bà rớm lệ. Năm
mươi năm sau, ông Hương vẫn còn xúc động khi nhớ lại chiều hôm đó. Lẽ nào
chồng bà lại không báo trước cho bà?
Vậy là từ nay, không còn ai đứng ra che chở bà từ cấp cao của nhà nước. Nếu
chiến tranh chống Pháp nổ ra, chắc chắn bà sẽ bị cô lập. Điều xấu hơn nữa, dù
không được nói ra, rằng tuy bà không bị ai đe doạ nhưng vị trí của bà sẽ thực sự
như một con tin cũng như cả gia đình bà và đặc biệt là hoàng tử kế vị.
Tin đồn sẽ có chiến tranh Việt-Pháp lan rộng, bà cựu Hoàng hậu không che giấu
ý định của mình là rời cung An Định đến nơi an toàn hơn cho các con bà đặc
biệt là Bảo Long. Cả nhà, bọn gia nhân và tất nhiên những người giám sát bà
biết rõ ý định nầy.
Năm 1946 trôi qua và khả năng thi hành bản hiệp định mồng 6 tháng 3 rất mong
manh. Cuộc đối đầu giữa Việt Nam và Pháp là điều không tránh khỏi.
Những vụ rắc rối mặc dù ít hơn và không đẫm máu bằng ở Hà Nội nhưng nay đã
xảy ra thường xuyên hơn. Chúng diễn ra theo cùng một kịch bản. Một phát súng
nổ, nhiều người Pháp bị thương hoặc chết thế là cả khu phố nổi dậy. Tình hình
chỉ tạm lắng khi có sự can thiệp của tổ liên kiểm Việt-Pháp. Những tay súng bắn
tỉa giấu mình trong bóng tối của các ngôi nhà và đường phố trở lại yên tĩnh để