BẢO ĐẠI, HAY LÀ NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA VƯƠNG QUỐC AN NAM - Trang 246

Ông đi châu Âu, sau sáu năm xa cách. Đầu tiên ông đến Anh để chữa mắt rồi về
Cannes nơi Nam Phương và các con đang đợi ông.
Gián tiếp và trực tiếp người Pháp đã giúp ông trở lại cuộc sống sung túc. Các
phe nhóm đảng phái "quốc gia" tâng bốc ông, tạo vốn chính trị hào nhoáng bên
ngoài cho ông trước hết vì quyền lợi của chính họ. Có lẽ ông cũng biết ông
chẳng có hậu thuẫn gì đáng kể ở trong nước, càng không đủ sức chống lại kháng
chiến do Hồ Chí Minh lãnh đạo nhưng đã ngập sâu trong cuộc sống phù phiếm
hưởng lạc, ông không thể lùi được nữa. Phải ký kết. Tháng 1 năm 1948, ông đi
gặp cao uỷ Pháp ở Genève. Tại sao ông lại chọn Thuỵ Sĩ, một nước trung lập
truyền thống, mà Genève là một địa điểm lý tưởng cho các cuộc mặc cả ngoại
giao, giúp ông có được có một khoảng cách với những người đối thoại. Lần nầy
ông chọn đường đến Cannes trên một chiếc xe hơi đặc biệt, đó là chiếc Gordini,
từ khi trở lại giàu có, ông tài trợ cho nhãn xe nầy. Chiếc xe có tốc độ nhanh, xài
xăng pha octane với tỷ lệ cao, không bán ngoài thị trường tự do, nên phải lập
riêng một hệ thống kho xăng dọc đường từ Cannes đến Genève.
Mặc dù tình hình lúc nầy nghiêm trọng, nhưng trong lúc chiến tranh đang tiếp
diễn ác liệt mà lại đi đàm phán để chấm dứt chiến cuộc thì đâu phải là một việc
tầm thường. Ông cũng biết phải đi những nước cờ cao.
Báo chí cánh tả một lần nữa đưa ra hình ảnh về ông như một kẻ trác táng ích kỷ.
Đặc phái viên của tờ Combat (Chiến đấu) viết: Những cuộc thương thuyết với
ông Bollaert chẳng đi đến đâu, nhưng ông Bảo Đại cũng không bỏ lỡ dịp ở
Genève để sắm thêm nhiều bộ cánh mới. Tôi đã dự một bữa điểm tâm rất sang
của ông. Tóc uốn, tay đút vào túi chiếc áo choàng màu nâu nhạt, ông sải bước
bên cạnh bà hoàng rất trẻ đẹp, có phong thái rất "Paris".
Những cuộc thương thuyết kéo dài bất tận, mỗi lẩn lại đánh dấu bằng những
tuyên bố lạc quan nhưng không có hiệu quả gì. Bảo Đại ra vẻ một con người kỳ
cục chưa từng thấy bao giờ. Phải cầu khẩn van nài, phải lấy lòng bằng những cái
cười nụ, cười nhoẻn dỗ dành. Phải trải thảm đỏ để ông lên máy bay về Sài Gòn.
Mỗi lần tưởng như ông chắc chắn nhận lời, thì ông lại lần khân, tránh né, im
lặng. Báo chí phẫn nộ, các nhà chức trách điên đầu. Bên kia đại dương chiến
tranh ngày càng dữ dội. Còn ông Hoàng đế nầy cứ làm cao, nâng giá lên mãi,
mà không quyết định vào cuộc.
Thời gian thúc bách lắm rồi. Bằng mọi giá phải dựng lên một chính phủ để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.